Tiểu Tuyền dở khóc dở cười: “Mình làm sao mà biết được. Chuyện
này mình phải hỏi cậu mới đúng. Cậu phải là người biết rõ nhất”.
Hiểu Khê thật thà đáp: “Mình không biết, thật đấy”.
Bỗng một cô gái trẻ đi lướt qua hai bạn, Hiểu Khê vội la lên: “Hạo
Tuyết! Khoan đã!”
Cô gái kia quay đầu lại, vui mừng ngạc nhiên, gật đầu chào hỏi Hiểu
Khê: “Chị Hiểu Khê kêu em ạ!”. Vừa chào, cô gái như mở cờ trong bụng.
Chà chà, chị Minh Hiểu Khê mà mọi người sùng bái tự nhiên chào hỏi cô.
Tin này mà loang ra, nhất định cả trường phải ngưỡng mộ và ghen tị với cô.
Nhưng cô gái này lại không phải là Đông Hạo Tuyết. Hiểu Khê phẩy
tay, buồn rầu nhìn bóng cô gái vui vẻ cúi chào và đi khuất.
Tiểu Tuyền nhìn Hiểu Khê mặt đầy thất vọng, tò mò hỏi: “Đúng rồi,
hình như rất lâu mình không gặp Hạo Tuyết. Hai người có chuyện gì thế?
Trước đây mình vẫn thấy cô bé đó bám cậu lắm cơ mà?”.
Minh Hiểu Khê đau khổ cười, không biết nên giải thích ra sao.
Tiểu Tuyền suy nghĩ rất lung, rồi reo lên như nhớ ra điều gì đó: “À,
mình biết rồi, chắc chắn Hạo Tuyết đang ghen với cậu, đúng không?”. Rồi
cô vỗ vai Hiểu Khê, an ủi: “Yên tâm đi, chẳng mấy chốc Hạo Tuyết sẽ dẹp
tính ghen tuông đó, tự tìm tới làm lành với cậu cho mà xem. Biết đâu chỉ
mấy ngày nữa là tới”.
Hiểu Khê buồn rầu đáp: “Hy vọng như vậy”.
Tiểu Tuyền vẫn rạng rỡ huyên thuyên: “Tin mình đi, linh cảm của
mình từ trước đến giờ không có sai đâu!”. Mắt Tiểu Tuyền bỗng sáng rực,
cười ngoác cả miệng: “Ha ha, mình lại đang có linh cảm tốt lành nữa đây!”.