CHUYỆN THẦN THOẠI - Trang 88

Hiểu Khê ngạc nhiên la lên: “Tiệm thuốc? Anh sao thế?”,

Giản Triệt nhẹ lướt lên bàn tay của Hiểu Khê còn bốn vết cào rõ nét:

“Vết thương của em cần phải thoa một chút thuốc mỡ”,

Hiểu Khê ngại ngùng, rút tay ra, giấu sau lưng, ấp úng hỏi: “Anh, anh

phát hiện ra khi nào thế?”. Cô còn tưởng rằng đã tránh khỏi cặp mắt của
anh.

Giản Triệt không đáp, chỉ hỏi tiếp: “Là Hạo Tuyết làm, đúng không?”,

Hiểu Khê càng ngạc nhiên hơn, sững sờ tới mức không chớp được

mắt: “Triệt…”

Giản Triệt một tay mở xe, một tay nhè nhẹ vuốt lên đầu của cô:

“Xuống thôi. Không nên vì chuyện của Hạo Tuyết mà đau buồn. Em cứ yên
tâm, tất cả rồi sẽ tốt đẹp”.

Hiểu Khê dừng lại một lúc, cuối cùng chớp chớp mắt. “Nhưng, Tiểu

Tuyết biết rõ và tha thứ cho em không ? Em…”.

Giản Triệt mỉm cười: “Hãy tin anh”.

Hiểu Khê ngắm nhìn Giản Triệt hồi lâu, sau đó cúi đầu ủ rũ, than thở:

“Vì sao em có cảm giác rất ngu ngốc thế này? Triệt, anh bảo vệ em như thế,
em sẽ trở thành kẻ ngu ngốc”.

Gương mặt Giản Triệt bừng sáng: “Yên tâm đi, Hiểu Khê. Nếu em

biến thành kẻ ngốc nghếch, anh cũng sẽ không rời xa em”.

Mặt của Minh Hiểu Khê lập tức xị ra: “A, anh đang chế giễu em! Anh

đang khơi dậy nổi đau của em!”.

“Em nghe thấy rồi hả?”, Phong Giản Triệt gật đầu cười thầm, “Xem ra

còn chưa ngốc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.