CHUYỆN TÌNH - Trang 72

Khúc Thụy Du

Chuyện tình

- 4 -

Sau ca mổ, mẹ tôi bình phục rất nhanh. Tôi vẫn đến thăm bà mỗi ngày và
chỉ đứng từ ngoài nhìn vào. Tôi chưa sẵn sàng tha thứ cho bà. Chị Lành cho
mẹ tôi ăn rồi nhẹ nhàng đỡ bà nằm xuống giường. Khi chị cầm chiếc phích
xuống căng tin mua nước, tôi kéo chị ngồi vào bàn. Và gọi hai cốc cam vắt.
Tôi hỏi thăm sức khỏe mẹ tôi, chị Lành bảo sức khỏe của bà hồi phục từng
ngày. Các bác sỹ đang tiếp tục theo dõi và tiêm thuốc đều đặn. Chị có biết
khi nào mẹ tôi xuất viện. Chị bảo, nếu mọi việc diễn ra tốt đẹp thì tuần sau
mẹ tôi sẽ ra viện. Chị nói thêm, mấy ngày qua mẹ tôi ngủ ngon giấc. Mỗi
bữa, bà ăn được gần hai bát cơm. Rồi chị hỏi tôi sao cô không chịu gặp bà.

Tôi bảo, chuyện riêng của chúng tôi chị không phải bận tâm làm gì? Tôi
hỏi, số tiền tôi đưa chị đã tiêu hết chưa?
Chị bảo, còn một ít. Hôm qua đã đóng viện phí.
“ Chưa xuất viện mà đóng viện phí à? Sao lạ thế! “ tôi ngạc nhiên.

Quy định của bệnh viện cứ mười ngày thì đóng một lần. Họ làm như vậy
cốt đề phòng bệnh nhân trốn viện. Trước đây không có quy định như thế,
nhưng nhiều người trốn viện quá, họ phải làm cách này.
Tôi lấy cọc tiền trong túi xách đẩy về phía chị, bảo chị cầm lấy mà xoay xở
khi cần. Chị lắc đầu không nhận:
“ Cô không phải đưa nhiều như thế đâu. Cách thu tiền như thế, bệnh nhân
thường nhận tiền thừa do bệnh viện trả lại. Tuần sau bà ấy xuất viện rồi
chẳng việc gì phải chi tiêu nhiều. Tôi chỉ lấy một ít thôi. “
“ Còn bao nhiêu thì chị giữ lấy xem như đây là tiền thưởng cho sụ tận tụy
của chị. “
“ Cám ơn cô, “ chị Lành cho tiền vào túi. “ Cô thật tốt bụng. “
“ Tôi có một yêu cầu; khi nào mẹ tôi xuất viện chị hãy đưa bà ấy ra bến xe
Miền Tây và mua vé cho bà ấy về quê. Chị làm được chứ? “

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.