CHUYỆN TÌNH MỘT ĐÊM - Trang 18

Tiếng huyên náo trong quán khiến tôi phát chán. Chưa từng có cảm giác
như vậy bao giờ. Trước đây tôi luôn thích các quán bar ồn ào, thích tìm
kiếm tiếng cười và niềm hoan lạc để mê muội mình. Nhưng hôm đó tôi cảm
thấy ghê tởm, và không thể chịu đựng nổi các cô gái xanh xanh đỏ đỏ cùng
lũ đàn ông háo sắc. Chúng quen thuộc tới buồn nôn.
Tôi đi tìm chủ quán, nói rằng tôi muốn đánh đàn. Anh ta rất kinh ngạc, hỏi
tôi sao hôm nay chán nản thế, rồi đáp không có đàn piano, chỉ có đàn organ
điện. Tôi bước lên bục, đàn một ca khúc quen thuộc vẫn tập hàng ngày. Tôi
đàn rất say sưa, dường như quay trở lại thời thơ ấu đơn điệu: mẹ kiên nhẫn
đứng bên cạnh nghe tôi đàn, cha làm cơm trong bếp. Tôi ngước nhìn mẹ
bằng ánh mắt sợ sệt, hy vọng tìm thấy nét hài lòng trên gương mặt bà. Nếu
không, bữa tối hôm đó sẽ phải ăn muộn.
Những ký ức ấu thơ cứ dần dần mở ra trong tiếng đàn. Nước mắt tôi cũng
bắt đầu rơi xuống, có lẽ do xót xa những ngày tháng luyện đàn vất vả, cũng
có lẽ do thương xót thời trong sáng và lành mạnh đã trôi tuột qua quá
nhanh. Hôm đó tôi đàn rất hay, mọi người trong quán đều im lặng nghe tôi
đàn. Trong nét mặt họ có lẽ vì tôi nên đã thêm phần trầm lắng, thêm phần
bình an.
Đàn xong, tôi về chỗ. Đột nhiên lòng rất xót xa, không muốn ở lại đây nữa.
Tính tiền xong, tôi bỏ đi. Những ánh đèn màu hắt lên khuôn mặt tôi. Đầu
óc tôi choáng váng hết cơn này đến cơn khác. Bỗng thấy thật xa lạ với cái
nơi tôi đã chìm đắm bấy lâu, một sự xa cách tuyệt giao. Lúc đó đầu tôi đau
dữ dội. Khi cảm thấy mình sắp ngất đến nơi thì nghe thấy một tiếng nói
vang lên sau lưng. "Cô đàn hay quá. Tôi có thể làm quen với cô không?".
Quay đầu lại, thì ra là một chàng trai chừng hơn 30, sạch sẽ, nho nhã với
cặp kính cận. Anh nhìn tôi chân thành, không chút tà ý. Tôi cười, nhưng lúc
đó đầu nhức nhối rất khó chịu. Tôi vịn vào tay anh, hỏi có xe không, nói
rằng muốn rời khỏi chốn này. Anh ngạc nhiên nhìn tôi, rồi kêu đợi một lát,
sẽ đánh xe tới ngay. Tôi gục xuống đường. Một lát sau, anh đánh xe tới. Tôi
nói tùy anh đưa đi đâu cũng được, rồi mặc kệ, không thèm chú ý tới anh, cứ
u uất nhìn ra ngoài cửa xe.
Tôi có cảm giác lúc đó anh rất muốn nói chuyện với tôi. Có lẽ muốn nói về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.