CHUYỆN TÌNH MỘT ĐÊM - Trang 215

khoắn. Chỉ nhìn thoáng cũng đủ biết anh khác với những gã khác thường
tới sàn chơi. Anh rất yên tĩnh. Tôi quên mất ai nói với ai câu đầu tiên.
Nhưng tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh cứ nhìn trộm tôi. Khi tôi quay lại
nhìn, anh lập tức né tránh ánh mắt tôi. Thế là tôi bắt đầu chú ý tới “người từ
hành tinh khác này". Anh không nhảy, cũng không trò chuyện, cứ một mình
im lặng đứng bên cạnh nhìn mọi người nhảy. Tôi biết đa phần anh nhìn tôi.
Ánh mắt anh khiến tôi thấy bất an, mặc dù tôi không phải là đứa nhát gan.
Rồi tôi không nhảy nữa, đi thẳng tới bên anh. Xem ra anh rất căng thẳng,
giả bộ quay đi nơi khác như không chú ý tới sự tồn tại của tôi. Tôi thấy
buồn cười, giả vờ cái gì, dám trốn trong chỗ tối ngó trộm mình, nhưng lại
không dám đứng nói chuyện dưới chỗ sáng. Tôi đập mạnh vào vai anh, hỏi
xin thuốc lá. Anh giả bộ đột nhiên phát hiện thấy tôi, mặt hơi ngạc nhiên.
Tôi nhắc lại lần nữa. Anh vội vã lục túi tìm thuốc. Tôi cười, châm thuốc
của tôi tự mang rồi nhìn anh chằm chằm. Tôi muốn biết anh giả vờ đến khi
nào. Anh cười ngượng nghịu, hỏi tôi đã mang thuốc theo còn hỏi xin làm
gì. Tôi giả vờ tức giận, thì sao nào? Không được? Anh cười. Tôi hỏi anh tới
đây một mình? Anh kể còn hai người bạn nữa, nhưng không tìm được
nhau. Rồi anh tự nhận là sinh viên một trường đại học danh tiếng. Tôi cười
lạnh lùng. Nói thật, tôi rất đố kị những đứa trẻ được học đại học, bởi tôi chỉ
tốt nghiệp cấp ba. Đôi mắt anh rất trong trẻo, như mắt trẻ thơ. Lúc đó tôi
nghĩ ánh mắt tôi chắc tối om. Tôi hỏi sao không ra nhảy? Tôi nói với anh
bằng một cái giọng như bà chị hỏi đứa em, thật ra tôi lớn hơn anh không là
bao, anh 19, tôi 22. Anh nói đây là lần đầu đi sàn nhảy. Trước đây chưa
từng đi lần nào nên thấy rất tò mò. Tôi thấy rất nực cười. Có lẽ bối rối, anh
mang thuốc ra hút, nhưng không còn căng thẳng như trước nữa. Tôi hỏi đại
học có vui không. Anh đáp chán chết, rất u uất. Tôi không biết học đại học
có dư vị gì, nhưng tôi luôn cho rằng đại học nhất định phải vui, xung quanh
nhất định phải có nhiều người xuất sắc, vườn trường nhất định rất đẹp. Nhớ
lại lúc vội vàng kết thúc thời học sinh, tôi không khỏi thở dài. Anh lại bắt
đầu nhìn trộm tôi rất chăm chú. Tôi ngẩng lên nhìn, anh vội né tránh. Tôi
cười thầm, đúng là anh sinh viên nhát gan. Lúc đó tôi thấy mình già cỗi hơn
anh rất nhiều. So với tôi, anh chỉ là một đứa trẻ con. Sự ngượng ngùng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.