CHUYỆN TÌNH NEW YORK - Trang 321

”Cậu em trai của Ryan há? Nói với em hồi nào vậy? Nè, nghe nè, Kin

ơi“.

Anh lại với tay nắm chặt tay tôi.

”Em gặp Ryan nói chuyện đi, nhìn vào ánh mắt của hai người, anh biết

đó là tình yêu thực sự mà. Em mà không nghe anh nói cũng được, nhưng
em cũng đừng nghe ai nói cả, em nghe theo tiếng nói của trá tim mình
nha“.

Và tôi lại khóc, cảm giác như người bị ốm vậy, rối bời, vừa hy vọng

vừa tuyệt vọng: vừa cần vừa bất cần: chẳng biết nói sao. Tôi đã sốc đủ, tôi
chả còn sốc nữa.

Billy nói sẽ đưa tôi về nhưng tôi nói tôi sẽ tự đi về một mình. Tôi vẫn

ngại Billy đưa tôi ra đảo, tôi trót nói với anh nhà tôi ở xa tít bên Queens rồi
mà. Có thể anh cũng biết rồi nhưng thôi cứ tự đi là tốt nhất.

Tôi miên man nghĩ về những gì Billy nói. Chuyện anh ấy bị gay tôi

không còn cảm thấy quá sức nữa, nhưng khi Billy nói rằng anh ấy cảm
nhận rằng Ryan không thực sự là gay, và anh ấy nhìn thấy trong ánh mắt
của Ryan có tình yêu thật sự, tôi lại nghĩ thực ra đó chỉ là cảm nhận của
Billy, chứ có phải là điều gì chắc chắn vậy đâu. Và tôi lại buồn. Chả phải
chính Jess cũng có công nhận rồi đó sao, Garbriel cũng thế, những người ở
buổi tiệc cũng thế. Nhưng có một điều tôi phải thú nhận rằng, khi ở bên
cạnh Ryan, cả khi nhìn thấy anh ấy cười, anh ấy ăn, anh ấy vuốt tóc tôi, anh
ấy hôn tôi mọi hành động. không một chút biểu hiện của gay. Kể của mùi
của anh ấy, cũng là mùi của một người đàn ông đích thực, hay là do tôi
không nhận ra? Hay là do anh ấy diễn trước mặt tôi? Và cứ thế, vừa đổ lỗi,
vừa bào chữa…

Tôi bật di động lên, chi có một tin nhắn của Jess nói rằng cần gặp tôi.

Tôi gọi điện cho chị Thủy, nói rằng tôi bị ốm nặng bây giờ mới ngồi dậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.