CHUYỆN TÌNH NHƯ Ở TRONG MƠ - Trang 157

Thoại Sơn cười hắc hắc. Giơ tay xem đồng hồ anh nói tiếp.

- Bây giờ mới ba giờ chiều. Mình đi bộ ngắm cảnh rồi về ăn tối. Sáng mai
mình mới bắt đầu chương trình thăm viếng của mình…

- Vậy anh chờ Phụng thay quần áo…

Thoại Sơn gật đầu bước ra hành lang. Xa xa cây xanh, núi đỏ chập chùng.
Trong nắng vàng của buổi xế chiều bầu trời nhuộm một màu đỏ xậm. Gió
đìu hiu, vừa đủ để lất lây tàng cây xanh kế bên hông căn phòng trọ.

Nghe tiếng tằng hắng Thoại Sơn quay lại và sững sờ. Áo thun hở cổ khá
sâu cho anh nhìn thấy bờ ngực mịn màng. Cánh tay thon với bàn tay xinh
xắn. Chiếc quần short màu đen tưởng phản với làn da trắng mịn của đôi
chân dài. Eo thon, ngực nở, mắt đen ngời tình tự; Thi Phụng rực rỡ, mặn
mà và cuốn hút như con trốt của vùng sa mạc hoang vu ngút ngàn nắng
cháy.

- Phụng mặc như vầy được không anh?

Thoại Sơn thở hắt một hơi thật dài. Khi thấy anh chăm chú vào chỗ trũng
nơi ngực của mình Thi Phụng ghé tai anh thì thầm.

- Anh nhìn gì vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.