CHUYỆN TÌNH NHƯ Ở TRONG MƠ - Trang 188

không ai cảm thấy bị bỏ rơi hay bị ruồng rẩy. Hai đứa con, lúc đầu còn
quây quần bên anh nhưng mỗi ngày mỗi lớn chúng rời xa anh. Tuổi con nít
cần vui đùa, chạy nhảy cho nên chúng không có vui khi ở cạnh một người
ngồi xe lăn. Rốt cuộc rồi anh chỉ có một người thân duy nhất là mẹ ruột của
mình. Sau khi chồng chết và sau khi anh bị tai nạn thời bà dọn vào để săn
sóc con trai và cũng để tìm sự nương tựa cho mình. Hai mẹ con, một bà già
nay yếu mai đau, một thanh niên trẻ tuổi ngồi xe lăn đã biến thành đôi bạn
vong niên bất đắc dĩ.

Có tiếng cửa mở, sau đó tiếng giày khua động và Thi Phụng xuất hiện.
Bằng sững sờ nhìn vợ và nhìn trân trối. Bao lâu rồi anh không chú ý tới
người vợ trẻ đẹp của mình. Bao lâu rồi anh không quan tâm tới nhan sắc
của Phụng. 29 tuổi. Phụng còn quá trẻ để phải khép kín đời sống của mình
với một người tàn phế như anh.

- Hi anh... Anh khỏe hôn anh?

Lâu lắm rồi Bằng mới nghe vợ hỏi mình một cách khá âu yếm, khá săn sóc.
Dường như trong lòng nàng có điều gì vui, và phải vui lắm nên mới lộ ra
ngoài.

- Anh khỏe...

Ngập ngừng giây lát Bằng cười nói nhỏ.

- Hôm nay em đẹp tuyệt...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.