CHUYỆN TÌNH NHƯ Ở TRONG MƠ - Trang 28

hơn bún và thịt. Có lẽ nhờ vậy mà tôi thấy bà vẫn còn đi lọt cánh cửa đó
một cách dễ dàng…
Vừa nói Hân vừa đưa tay chỉ khung cửa chính của nhà hàng. Lời nói và cử
chỉ của Hân khiến cho Thi Phụng bật cười thánh thót.
- Cám ơn ông... Không phải tại tôi muốn ăn kiêng mà vì tôi thiếu ăn…
- Bà nói gì tôi không hiểu…
Uống một ngụm nhỏ nước trà Thi Phụng cười.
- Tôi vừa bị thất nghiệp. Đó là lý do chánh để tôi phải nhịn ăn…
- Tôi thành thật chia buồn với bà…
Thi Phụng mỉm cười dù là cười buồn.
- Cũng chẳng có buồn gì nhiều. Mất việc này thời tôi kiếm việc khác…
Điều mà tôi thích nhất là tôi có thể thức khuya, dậy trễ và có thời giờ mời
ông đi ăn trưa…
- Tôi cám ơn bà còn nghĩ tới tôi. Tuy nhiên…
Thi Phụng ngắt lời của Hân.
- Ông muốn nói là tôi bị thất nghiệp nên để ông trả tiền hả. Tôi có tiền mà.
Chừng nào không có tiền tôi sẽ nói cho ông biết…
Hân cười gượng vì bị Thi Phụng biết ý của mình.
- Thưa bà… Tôi…
Hân ấp úng khi thấy nét mặt nghiêm nghị của Thi Phụng.
- Ông còn muốn ăn trưa với tôi?
Hân cười tươi.
- Dĩ nhiên là tôi muốn…
- Vậy thì ông nên để tôi trả tiền lần này…
- Dạ tôi xin vâng lời bà…
- Ông được lắm. Tôi bắt đầu mến ông nhiều hơn và coi ông như một người
bạn…
Thi Phụng nhấn mạnh tiếng được khiến cho Hân bật cười một cách vui vẻ.
- Tôi không hiểu tiếng được của bà…
Nhìn tô bún bò mà cô hầu bàn vừa đặt trước mặt mình Thi Phụng cười nói
với Hân sau khi cô hầu bàn đi khỏi.
- Tôi có ý muốn nói là ông dễ dạy…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.