CHUYỆN TÌNH VƯỢT THỜI GIAN - Trang 127

Tôi chưa kịp nói gì thì những bạn gái đứng bên cạnh nghe thấy

câu nói đó của Thượng Quan Cảnh Lăng liền gào lên, lớp sóng nọ
tiếp nối lớp sóng kia, cảm giác như muốn trào dâng lên tận trên
nóc nhà.

Tôi day day huyệt thái dương, đau đầu nghĩ cách giải quyết.

Đương nhiên là tôi cũng bị tinh thần đại nghĩa đó làm chấn động,
nhưng chưa mê muội đến mức để anh ta bị thua trong cuộc thi này.
Vài ngày ăn uống cùng anh ta, tính cách của anh ta thế nào tôi đã
hiểu rất rõ rồi. Anh ta rất chính trực, tính cách dịu dàng, nhưng
vấn đề nguyên tắc của anh ta thì anh ta tuyệt đối không phá bỏ
hay nhượng bộ. Mà nguyên tắc của anh ta, nếu nói ra thì cũng khá
là nhiều, ví dụ như là miếng ngọc bội đó này, sư phụ của anh ta
này, sư muội của anh ta này... Ôi! Đau hết cả đầu!

Ấy, sư muội? Không phải sư muội của anh ta cũng là phụ nữ sao?

Tôi không tin là lúc sư phụ anh ta luyện võ cho họ, họ lại chưa bao giờ
đấu với nhau!

“Thế sư muội của anh thì sao? Sư muội anh cũng là phụ nữ mà,

anh chưa bao giờ đấu với chị ấy à?”

“Sư muội thì khác, lúc đó là bọn anh luyện võ!”

“Vậy thì anh cũng cứ coi cô gái kia là sư muội của anh đi, coi cuộc

thi đấu này là một cuộc luyện võ bình thường là được mà!”

“Không được...”

“Anh cho em lý do đi!”

Thượng Quan Cảnh Lăng cau mày, một lúc lâu sau mới nói: “Cô

ấy không đẹp như sư muội anh! Anh không thể tưởng tượng như
thế được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.