nhập học có quen một chị rất xinh, chị mà tớ nói đến chính là mỹ
nhân này đây, chị Y Na!”
Tôi nháy mắt rất nhiều, Tiếu Tiếu vẫn cứ lơ mơ nhìn tôi:
“Hả? Bạn đã kể với tớ...”
“Đúng thế đúng thế, bạn nhớ ra là tớ đã từng kể với bạn là được
rồi.” Tôi đẩy Tiếu Tiếu sang một bên, kéo tay Minh Y Na và khéo
léo nói: “Chị Y Na, đứng thế có mệt không? Chị qua đây ngồi đi!”
“Hi hi, cảm ơn Tiểu Ngư, tối nay chị mời em ăn cơm, đến lúc đó
chị em mình ôn lại chuyện cũ nhé. Bây giờ chúng ta làm việc đã, bàn
bạc một chút về việc thi đấu võ thuật! Lần này hội trưởng có dặn
dò rất kỹ là chị phải cố gắng phối hợp với mọi người.” Giọng nói
của Minh Y Na dịu dàng như một dòng suối êm đềm róc rách chảy
bên những lau sậy, đúng là hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp, vừa
tốt tính, giọng nói lại dễ nghe. Tả Mạc Phong từ chối chị ấy, quả
thật là bị mù rồi. Nhưng, lần này hắn ta lại dễ dàng đồng ý yêu
cầu của tôi đi tìm gặp Minh Y Na, lẽ nào là có ý gì khác?
Nghĩ như vậy lòng tôi bỗng cảm thấy có chút gì đó buồn bực...
Sau đó, Minh Y Na và Thượng Quan Cảnh Lăng nghiêm túc trao
đổi từng chi tiết nhỏ, đồng thời bảo tất cả các thành viên trong đội
đứng thành đội hình, tập đi tập lại từng động tác một, Tiếu Tiếu
đứng bên cạnh cũng chốc chốc lại đưa ra ý kiến của mình. Còn tôi
thì vẫn mơ mơ màng màng, nhìn tư thế và nụ cười như hoa bách hợp
của Minh Y Na, rồi trước mắt tôi lại hiện ra khuôn mặt của Tả Mạc
Phong. Hi hi, đúng vậy, đừng ngốc nghếch nữa, hắn ta và chị
Minh Y Na mới là một cặp trời sinh, hắn ta ghét tôi như vậy, làm sao
mà có thể vì tôi mà đi tìm chị Y Na chứ? Hơn nữa, bây giờ tôi lại bị
dồn đến tình cảnh này, bắt buộc phải gánh vác trọng trách giành
giải quán quân về cho trường, chẳng phải là do hắn ta tạo ra sao?