28. NỖI SỢ HÃI VÀ NIỀM TIN
George bước về hướng thang máy trong tâm trạng thoải mái và tự tin.
Anh đã sẵn sang truyền cảm hứng đến tất cả các thành viên trong nhóm của
mình. Thế nhưng, khi nghĩ đến những thách thức đang chờ phía trước, cảm
giác chán nản lại xuất hiện trong suy nghĩ của George. “Chuyn gì sẽ xảy ra
nếu họ không đồng cảm với mình?”, anh tự hỏi, “Hoặc nếu mình không
truyền được cảm hứng cho họ thì sao? Liệu bắt đầu bây giờ có trễ quá
không?”. Cảm giác hồi hộp bao trùm lấy anh. George nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh biết những gì Joy và Jack nói là sự thật, nhưng để áp dụng chúng trong
cuộc sống lại là điều chẳng dễ dàng gì. George gần như thấy bế tắc giữa lý
thuyết và thực hành.
Thang máy mở ra rồi đóng lại nhưng George vẫn không hề nhúc nhích.
Ở trên xe buýt, anh cảm thấy an toàn bao nhiêu thì bây giờ, anh lại hồi hộp
bấy nhiêu. George cảm thấy mình như một đấu sĩ đã bị xiềng, đang cố sức
vật lộn với một bầy sư tử chẳng hề biết nhân nhượng. Đầu óc anh hoàn toàn
bị những suy nghĩ tiêu cực xâm chiếm, đến mức anh cảm thấy run sợ thật
sự khi Michael bước đến.
Michael lên tiếng trước:
- Tôi rất lấy làm tiếc về những lời mình đã nói với anh hôm trước,
George ạ. Vì thế, hôm nay tôi đến đây mong anh cho tôi góp mặt trên xe
của anh, dù tôi biết nó đã lăn bánh. Tôi nghĩ mình có thể làm điều gì đó
hữu ích và đưa nhóm của chúng ta tiến lên. Jamie nói với tôi rằng anh đã
thay đổi rất nhiều, cũng như không khí trong nhóm đã bắt đầu có những
chuyển biến tích cực. Mong anh cho tôi thêm một cơ hội nữa.