gáy đồng loạt dưng đứng lên còn trái tim rõ ràng là văng đi đâu cả thước. Nó quay phắt lại, mắt
trừng trừng nhìn vô lùm cây đang lung lay dữ tợn.
Cho tới khi kịp quét mắt xuống đất và nhác thấy một bàn chân thò ra dưới bụi cây thì Nguyên
cảm thấy không chỉ trái tim mà ruột gan phèo phổi nó cũng trôi tuột đi đâu mất. Miệng nó há to
như miệng cống, từ đó một tràng hãi hùng lồng lộn tuôn ra:
- A a a a a a a a a aaaaaaaaa...........
Chắc chắn trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, bộ não của Nguyên đang bị hình ảnh mụ phù thủy
trong câu chuyện của thầy Râu Bạc đè cho bẹp dúm.
Bàn chân dưới bụi cây bị tiếng thét của Nguyên lôi ra thêm một khúc, rồi lại lòi ra thêm một
bàn chân nữa, và khi có đủ hai chân rồi thì cái hình thù trong bụn cây lồm cồm đứng dậy.
Nguyên như đứng tròng khi khuôn mặt đang toe toét cười của Kăply hiện ra sau đám lá xanh.
Không biết mất bao nhiêu lâu, lục phủ ngũ tạng mới trở về đúng vị trí trong cơ thể Nguyên. Nó
hớp một hơi không khí, và giận giữ phun ra phèo phèo:
- Bộ mày không nghĩ ra được trò nào tử tế hơn hả Kăply?
Kăply cười hì hì:
- Cùng đi với mày lên đồi là cái trò tử tế nhất trong đời tao đó.
Nguyên nhăn nhó ôm ngực có cảm tưởng như nó vừa nuốt nguyên một quả táo to đùng:
- Tốt quá há? Suýt chút nữa tao đã chết ngắc trước khi chết vì rời xuống vực rồi.
Hai đứa nhóc dọ dẫm đi tiếp. Lần đầu tiên có bạn đi cùng, Nguyên cảm thấy nắng như dịu đi
trên đầu và gió bớt gầm thét hơn.
- Mày bám theo tao từ lúc nào thế? – Nguyên hỏi, tay vẫn còn xoa xoa nơi ngực.
- Từ lúc mày vừa ra khỏi nhà.
- Thế hôm qua mày bỏ đi là cố tình trêu tao đấy?
- Tao muốn coi thử mày gan cỡ nào – Kăply cười khoái chí – Hoá ra mày hét cũng to quá đó
chớ!
Nguyên thò tay dứt mạnh một sợi tóc, gầm gừ:
- May mà tao còn sống để mà hét!
Vừa đi vừa trò chuyện, chẳng mất chốc hai đứa trẻ đã lên tới đỉnh đồi. Lúc này, Nguyên và
Kăply đứng giữa đám cây cối um tùm, ở trên đầu chim từng bầy nháo nhác, những con chim lạ
với những sải cánh dài không ngừng kêu quang quác.
Nguyên vẹt lá nơm nớp nhìn xuống chân đồi:
- Lũ chim là náo động kiểu này chẳng biết thầy Râu Bạc có nghe thấy không há?