Nguyên liếc Kăply và Suku, khẽ nói rồi lại quay nhìn gương mặt đờ đẫn của gã Mustafa,
cố đoán xem gã đã sắp ra tới ngoài rìa của giấc mơ chưa.
Chương 4: KHU RỪNG TIÊN TRI
Đó là một ngày tệ hại trong đời Mustafa, mặc dù nó bắt đầu bình thường như những
ngày khác và không có dấu hiệu nào cho thấy một bước ngoặt trong cuộc đời gã sắp xảy ra.
Hôm đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, gã và cô Kemli Trinh đang trên đường đến làng
Ea Tiêu. Có lẽ do đồ đạc linh tinh khá nhiều nên hôm trước cô đã đến tìm lão Alibaba
thương lượng việc chuyên chở và ngày hôm sau gã được lệnh lái thảm bay đến trường
Đămri đón cô.
Gần suốt chặng đường không có biến cố nào xảy ra, trừ một vài cơn lốc nhẹ. Gã vốn là
người chết nhát, không bao giờ dám bay cao quá ngọn cây mười mét, tuyệt đối không bay
ngoài đồng trống, hơn nữa mớ đồ đạc lỉnh kỉnh của cô Kemli Trinh cũng không cho phép gã
bay quá nhanh mặc dù tất cả đã được buộc chặt vào thảm, nhờ vậy mà những luồng gió
xoáy không ảnh hưởng gì đến chuyến bay, chưa kể tấm thảm của gã là loại thảm có thể hoạt
động trong mọi thời tiết.
Nhưng chuyến đi không êm xuôi như Mustafa nghĩ. Khi bay được hai phần ba lộ trình thì
xảy ra chuyện.
Tự nhiên Mustafa cảm thấy cổ mình nhồn nhột. Thoạt đầu gã không chú ý, vì thực ra cái
cảm giác đó cũng chẳng đáng để chú ý. Nhưng rồi một lúc, gã đâm khó chịu vì cứ thấy lướng
vướng thế nào. Gã đưa tay mò mẫm nơi cổ và nhặt được một lọn tóc.
Gã ném lọn tóc đi, nhưng chỉ lát sau, gã lại thấy một lọn tóc khác quấn vào cổ, rồi một
lọn tóc khác nữa vướng trên mặt. Sao tự dưng tóc mình rụng quá mạng vậy ta? Gã băn
khoăn nhủ bụng, nhưng khi đưa tay lên, chạm phải chiếc khăn chít ngang trán thì gã chợt
biết là không phải. Đã được buộc chặt trong chiếc khăn, tóc của gã nếu có rụng cũng không
thể rơi xuống mặt, xuống cổ được.
Hay đây là tóc của cô Kemli Trinh? Gã xoay chuyển ý nghĩ, nhưng rất nhanh, gã gạt ngay
sự ngờ vực đó ra khỏi đầu óc. Gã ngồi phía trước, ngay mép thảm, cô Kemli Trinh ngồi phía
sau, tóc của cô không thể bay ngược chiều gió để vướng vào người gã như thế. Hơn nữa,
ngay lúc đó, gã nghe cô Kemli Trinh bật kêu:
- Anh Mustafa! Có phải tóc của anh…
Cô Kemli Trinh đột ngột ngưng ngang câu hỏi, có lẽ cô kịp nhìn thấy chiếc khăn trên đầu
gã tài xế.
Mustafa quay lại, kinh ngạc khi thấy cô Kemli Trinh cũng đang luống cuống gỡ những
lọn tóc quấn ngang dọc trên người.
Tóc bay mỗi lúc một nhiều, dính đầy đầu cổ, ngực, bụng của Mustafa và cô Kemli Trinh,
xanh ngắt như rêu bám. Tình trạng này nếu cứ kéo dài , chắc chắn chẳng mấy chốc cả hai sẽ
hóa thành hai ngôi miếu cổ.