- Xong hết rồi. - Steng không nghi ngờ gì, tiếp tục trưng ra bộ mặt tí tởn như thể chính nó
vừa giúp pháp sư Lăk cai nghiện thành công - Hừm, không có tao ông Lăk chỉ có khóc. Tao
giúp ổng toàn những chuyện khó nhằn.
Steng vuốt ngực, tỉnh bơ:
- Gian khổ thiệt tình!
Nhớ lại những lần bị Steng trù ẻo hôm trước, Kăply ngứa miệng muốn xỏ thằng này một
câu nhưng cuối cùng nó kềm lại được, lảng sang chuyện khác:
- Ê, mày có biết chuyện gì đang xảy ra mấy bữa nay không?
- Vụ “mông tặc” chứ gì. - Steng nhún vai - Tao có nghe pháp sư Lăk nói.
- Pháp sư Lăk có bình luận gì không? - Êmê tò mò.
- Có chớ. - Steng khụt khịt mũi - Ổng bảo không hiểu làm sao mà tờ báo của Ama Đliê đến
nay vẫn chưa sập tiệm.
Păng Ting nheo mắt hỏi, vẫn không quên ngọ nguậy mái tóc một cách duyên dáng:
- Thế pháp sư Lăk không tin thủ phạm là người của trường Đămri à?
- Tin sao được, khi chính tôi đã bảo với ổng là chỉ những ai không còn lý trí mới tin có một
con ma cà rồng thứ hai trong nhà trường.
Steng hùng hồn đáp, miệng chành ra, như thể làm vậy thì tụi bạn sẽ tin là nó có bảo pháp
sư Lăk như thế thật, chứ không phải là ngược lại.
- Hay lắm, Steng. - Nguyên vỗ vai Steng, một cử chỉ như muốn nói là nó sẵn sàng tin những
lời bốc phét của thằng này - Hy vọng là những đứa khác cũng tỉnh táo như mày.
Steng đảo mắt một vòng, khinh khỉnh nhìn lũ học trò đang tụm ba tụm bảy đằng xa, hừ
mũi:
- Hừm, tao thấy tụi ngốc này cũng không sống lâu đâu…
Đang nói, nhận ra mình lỡ lời, Steng liền im bặt, sượng sùng nhìn tụi bạn. Nhưng đám
Nguyên và Êmê chỉ cười cười, không nói gì, biết Steng vẫn còn quen miệng, hơn nữa suy cho
cùng thì tụi nó thấy lũ học trò nhát cáy đó dù sao cũng xứng đáng với lời trù ẻo của thằng
Steng lắm.
Nhưng một lát sau thì Nguyên và Kăply lại nghĩ rằng nếu có đứa nào xứng đáng với lời
nguyền rủa độc địa của thằng Steng trong ngày hôm nay thì đứa đó dứt khoát phải là
Amara, tức là cái đứa mặt mày phải nói là hớn hở một cách ngu ngốc, cứ như thể hạnh phúc
lớn nhất trong đời nó là được nhìn thấy trường Đămri tanh bành xí quách. Nguyên và Kăply
vừa ló đầu vô lớp, chưa kịp mở miệng đáp lại lời chào của Kan Tô, thằng Amara đã vội vã
phóng tới cản đường. Chìa bộ mặt cực kỳ nhăn nhở vào mắt Nguyên và Kăply, Amara oang
oang, đôi mắt hí của nó híp lại một cách khoái trá:
- Hà hà, phen này thầy hiệu trưởng của tụi mày khốn khổ rồi!