Nói xong, Suku giúi chiếc hộp kim loại vào tay Nguyên:
- Anh cất đi, anh K’Brăk. Và bằng mọi cách phải giữ lấy nó.
Nguyên bỏ chiếc hộp vào túi áo chùng, khẳng khái:
- Anh biết rồi. Đó là sứ mạng của anh.
- Bọn ngươi chết đến nơi rồi mà còn nói chuyện viển vông. - Phù thủy ở giữa cất giọng ráo
hoảnh, những thớ thịt trên mặt vẫn trơ như đá.
Păng Ting ré lên:
- Hắc tinh tinh, bọn ngươi đừng quên là có ta ở đây đó nha.
Phù thủy bên trái hừ mũi một tiếng, khò khè nói:
- Chính vì ngươi có mặt ở đây nên ta thành thật khuyên ngươi tránh qua một bên đi, Păng
Ting.
- Đừng làm phách. - K’Tub xì một tiếng - Bọn ngươi tưởng bữa nay bọn ngươi có thể ra về
an toàn chắc?
- Ngươi ngon đó nhóc! - Phù thủy bên mặt cất giọng rin rít như sợi xích bị khô dầu, hắn trả
lời K’Tub nhưng ánh mắt đi qua đi lại giữa Nguyên và Kăply vè dò xét - Bộ ngươi tưởng
chúng ta không biết trong bọn ngươi có người vừa trở về từ núi Lưng Chừng sao?
Bọn trẻ tất nhiên không ngạc nhiên về thông tin Hắc tinh tinh thu lượm được. Bọn chúng
là đệ tử của lão Ôkô Na, hơn nữa lại có mặt ngay tại hòn núi vào thời điểm Nguyên và Kăply
ở đó. Tụi nó chỉ thắc mắc chuyện Hắc tinh tinh dám gây hấn khi đã biết năng lượng pháp
thuật của Nguyên và Kăply bây giờ đã có thể sánh ngang với các siêu phù thủy mạnh nhất
xứ Lang Biang.
- Bây giờ sao… sao… ao, cậu Suku? - Gã Mustafa lắp bắp lên tiếng, hoang mang không biết
phải đối xử như thế nào với tấm thảm.
- Quay về thôi, chú Mustafa. - Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Suku, Nguyên quay sang gã tài
xế, hắng giọng nói - Chúng ta không cần dây dưa với bọn này làm gì.
Nhưng gã Mustafa rõ ràng không có cơ hội làm theo lời Nguyên. Những luồng khói đen
thình lình vọt ra từ tay áo Hắc tinh tinh, bắn thốc vào chỗ đám người đang nhốn nháo.
Y như rơi vào một cơn lốc xoáy, tấm thảm đột nhiên chòng chành dữ dội, suýt chút nữa đã
lật úp. Nếu bọn Kăply không kịp bám tay vào mép thảm và níu kéo lấy nhau, chắc chắn đã có
đứa văng ra ngoài khoảng không.
- Đáp xuống đi, chú Mustafa. - Nguyên hét giật - Lẹ lên!
Khói đen trong tay áo Tam phù thủy Hắc tinh tinh vẫn tuôn ra không ngừng mỗi lúc một
dày đặc, trông như những chiếc vòi rồng, kèm theo mùi tanh tưởi khởm lợm. Đã có những
tiếng ho khúc khắc vang lên đâu đó chỗ bọn con gái.
Nguyên nghiến răng bấu cứng mép thảm vừa lo lắng đảo mắt theo ba chiếc chổi đang xẹt
ngang xẹt dọc trong đám khói mù mịt. Đã mấy lần, nó và Kăply định tung ra vài đòn phản