- Ta phải quay về núi Lưng Chừng ngay đây. Chừng nào chưa giải quyết được lão Ôkô Na
ta thề sẽ không bao giờ rời khỏi nơi ở của ta nữa.
Thầy Akô Nô nói giọng quả quyết, nhưng vẻ mặt của thầy dường như đang chống lại thầy.
Nguyên có cảm tưởng khuôn mặt trẻ con của thầy trong một lúc bỗng trở nên khắc khổ và
vẻ u buồn hằn lên những nếp nhăn vừa đột ngột hiện ra trên vầng trán khiến mặt thầy se lại
như đau thương.
- Tôi thật lòng chúc anh thành công, anh Akô Nô.
Tiếng Đại phù thủy Păng Sur vang lên trong gió, ấm áp và dịu dàng. Ai cũng biết đó là lời
chúc hết sức bình thường nhưng với thầy Akô Nô, chỉ cần một lời như vậy đủ giúp thầy lấy
lại vẻ quả cảm vừa tuột khỏi trái tim thầy trước đó một phút.
- Cảm ơn cô, Păng Sur.
Thầy khẽ mấp máy môi, cố nặn ra một nụ cười, hai bàn tay lại lóng ngóng xoa lên mái tóc
trái đào và khi câu nói vừa dứt, không ai thấy thầy đâu nữa. Chỗ thầy vừa đứng, lúc này chỉ
có gió thổi qua làm rụng những chiếc lá vàng - những chiếc lá tả tả rơi xuống, một lát sau đã
lấp đầy hai dấu chân bé xíu.
oOo
Có một điều gì đó như là sự xốn xang chạy quanh gương mặt mọi người sau khi thầy Akô
Nô đột ngột bỏ đi và cái không khí trầm lắng đó làm ông Cục trưởng Cục an ninh cảm thấy
khó chịu.
- K’Tul. - Ông hét lên - Ta thấy ngươi ôm chiếc hộp đó đã quá lâu rồi đấy!
- Lâu lắm ta mới nghe Ama Moto nói một câu chính xác. - Giáo chủ Ama Êban hừ mũi,
châm chọc. Ông quay sang K’Tul, mắt rực lên - Ngươi làm tốt lắm, K’Tul. Đưa chiếc hộp đây
cho ta!
Nhưng ông K’Tul làm như không nghe thấy vị giáo chủ của mình, hoặc nghe mà không
hiểu. Ông vẫn đứng bất động tại chỗ, tay ôm khư khư chiếc hộp, nét mặt không biểu lộ một
điều gì có vẻ như là ông sẽ đưa chiếc hộp đó cho người khác.
- Anh K’Tul… - Bà Êmô khẽ kêu lên.
- Dì Êmô. - Ông K’Tul thình lình mở miệng, ánh mắt ông quắc lên - Ama Êban không đủ tư
cách lấy chiếc hộp này.
Câu nói bất ngờ của ông K’Tul lập tức dấy lên một cơn bão những tiếng “a” hay “á” gì đó
trong đám đông. Lần thứ ba trong vòng một tiếng đồng hồ, bọn Kăply lại đưa mắt nhìn
nhau, mặt đứa nào đứa nấy nghệt ra, có vẻ như tụi nó không tin được cái tai nào trong hai
cái tai của mình. Vẻ mặt của các thành viên giáo phái Madagui như họa sĩ Yan Dran và bà
Êmô thì hoàn toàn có thể nhầm với tờ giấy trắng, mỗi lúc một bợt ra như người đến từ vùng
sốt rét.