Nhận xét của Nguyên y như một làn gió lạnh thổi qua đám bạn khiến từng khuôn mặt như
bị ai kéo lệch đi. Păng Ting khẽ rùng mình, cảm thấy rất rõ trái tim nó đang rơi xuống chỗ
nào đó và khi nhìn thấy thầy Akô Nô chui ra khỏi những căn nhà lá dưới chân tháp và lơn
tơn đi dọc hành lang thì trái tim nó vừa rơi vừa tan chảy ra từng phút một.
Tự động, bọn Kăply quờ tay qua một bên, đứa này nắm chặt tay đứa kia, theo cái cách
người ta giúp nhau để khỏi khuỵu chân xuống.
Đúng như tụi nó lo sợ, khi thầy Akô Nô vừa đi ngang qua lớp Cao cấp 2, hai bóng người từ
bên trong lao ra, đứa chạy đứa đuổi, trong nháy mắt đã đâm sầm vào vóc người nhỏ bé của
thầy làm thầy suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
- Nè, - thầy Akô Nô giận dữ - tụi bay có mắt không vậy hả?
Bây giờ thì bọn Kăply đã nhìn rõ đó là thằng Amara và đệ tử của nó - thằng Y Đê. Phát hiện
đó làm Nguyên hết muốn thở.
- Bọn họ bắt đầu rồi đó. - Nguyên rít qua kẽ răng, giọng căng thẳng.
- Là sao, anh K'Brăk? - K'Tub lại giật tay ông anh mặt nó lo lắng đến mức tưởng sắp òa ra
khóc tới nơi.
- Vụ va chạm vừa rồi không phải ngẫu nhiên. - Nguyên vung tay ra phía trước - Tụi mình
chạy lại đó xem.
Khi bọn Kăply chạy tới chỗ lớp Cao cấp 2 thì lũ học trò Đămri đã đánh hơi có chuyện hấp
dẫn, bu lại đông nghịt. Lúc này, đám gây gổ đã hùng hổ kéo nhau xuống sân, như thể hành
lang đối với họ là võ đài quá chật hẹp.
Thằng Amara vênh mặt lên khi thấy tụi bạn xúm đen xúm đỏ. Nó chỉ tay vào thầy Akô Nô,
oang oang, giọng rất mất dạy:
- Thầy ăn nói cẩn thận chút nha. Bộ thầy nghĩ là thầy có mắt sao?
Thằng Y Đê phang luôn, giọng nhăn nhở không kém gì sư phụ của nó:
- Thầy đụng tụi tôi, đã không mở miệng xin lỗi còn bày đặt la lối nữa hả?
- Trời đất cha mẹ ơi! - Thầy Akô Nô đấm hai tay vào nhau, chân nhảy tưng tưng - Ai cho
phép tụi bay ăn nói hỗn xược với thầy giáo vậy hả?
Amara nhổ một bãi nước bọt, lạnh lùng.
- Tụi tôi kêu ông bằng thầy là đã lễ phép lắm rồi, ông Akô Nô. Ông nên nhớ là tụi tôi chưa
từng học ông ngày nào.
- Được rồi. Vậy thì ta sẽ dạy cho tụi bay ngay bây giờ đây. - Mặt phù lên, thầy Akô Nô xăn
tay áo, hổn hển như người lên cơn suyễn - Bữa nay mà ta không biến tụi bay thành hai cái
mền rách thì chắc ta biến thành con gián quá!
Như một hòn đạn, vừa dứt câu thầy đã lao đầu vào bụng Amara. Hoàn toàn bất ngờ,
Amara kêu “hự” một tiếng, ngã lăn ra trước tiếng vỗ tay như sấm của tụi học trò lớp Cao cấp
1.