Nghe qua, bà Từ Dũ vừa buồn, vừa giận, bèn ban xuống lời dụ, nhắc nhở ai nấy
nên khai thác đất hoang:
Tân hóa đạo, chỗ đất rừng rộng lớn
Siêng mở mang thời địa lợi biết bao
Đạo tôi con đi chọn lựa nơi nào
Không đành ở lại đổ cho lam chướng
Ban đầu ít, dần về sau thạnh vượng
Ráng cần lao mới để tiếng non sông
Nếu đất hoang, đành đoạn để cho hoang
Giúp trộm giặc ở hang nơi tàng tị
Việc đời thảy tiên nan mà hậu dị
Nỡ cam tâm húy kỵ biết nài sao.
Nhờ đó các vị quan ăn năn, cố gắng khai khẩn thêm đất mới, đem dân đến lập
nghiệp.
Đối với bọn cung nhân quá đông đảo trong hoàng thành, bà Từ Dũ luôn luôn
khuyên họ đừng ở không, mất thời gian vô ích. Bà dạy họ lúc rảnh rang phải nuôi tằm,
ươm tơ.
Dè đâu, bọn cung nhân nọ ỷ thế, mua lá dâu của dân chúng mà không chịu trả tiền.
Bà Từ Dũ hay tin ấy bèn quát mắng:
- Sao bọn ngươi lộng quyền như vậy? Chẳng qua là ta muốn giúp các ngươi học
chuyện nữ công. Từ rày về sau, ta đình bãi việc nuôi tằm.
Mặt khác, bà ra lệnh cho quân hầu phải đi điều tra kỹ lưỡng từng nhà, trả lại số tiền
mua lá dâu mà trước kia bọn cung nhân đã ỷ thế mua chịu.
Trong việc cư xử hàng ngày, bà luôn luôn tránh việc sát sinh hại vật. Ở cung Gia
Thọ, nơi mé hiên phía đông, trên thềm có một ổ kiến khá đông. Quân hầu dùng chổi mà