Vào lúc đó, một con cá kình to lớn từ đáy biển sâu trồi lên, đỡ ông ngồi trên lưng
rồi bơi ra biển rộng êm như ghe thuyền lướt sóng. Nhà sư nhắm mắt tham thiền nhập
định, cứ tưởng có thuyền bát nhã độ mình qua biển khổ, chớ không biết rằng cá kình
đang độ mình qua biển. Ban ngày, cá kình nhắm theo hướng mặt trời lặn mà bơi tới, ban
đêm thì nhắm theo hướng trăng sao mà đưa ông đi.
Ngày kia, gần tới bờ, cá kình bỗng lên tiếng nói với nhà sư:
- Mô Phật, nhà sư đi tìm chân kinh để cứu nhân độ thế, đắc thành chánh quả, có thể
nghe lời thỉnh nguyện của tôi không?
Mặc dầu chưa biết cá kình thỉnh nguyện điều gì nhà sư vẫn sẵn lòng đáp một tiếng
“Được”, quên rằng đã phạm vào lời phát nguyện giữ sự im lặng trước khi tìm được chân
kinh.
Được nhà sư nhận lời, cá kình mừng rỡ tiếp lời:
- Từ cả ngàn năm nay tôi bắt buộc phải trường chay khổ hạnh để chuộc lại tội lỗi
trước kia. Vậy xin sư ông hãy tâu với Đức Phật cho tôi được thoát vòng khổ ải này có
được không?
Nhà sư lại đáp “Được” tức là phạm vào lời phát nguyện lần thứ hai.
Thế rồi, khi tới bờ, nhà sư lên bộ, cá kình từ giã và hẹn đón chờ nhà sư trở về để
đưa qua biển. Nhà sư liền nhắm vào hướng Tây mà đi tới. Chẳng bao lâu nhà sư đến
được xứ Phật, vào một ngôi chùa, trong đó có nhiều chồng kinh sách. Nhà sư tìm được
chân kinh, song vì đã hai lần phạm vào lời phát nguyện nên khi giở chân kinh ra, nhà sư
chỉ đọc thấy có một câu đầu: “Nam mô bổn sư Thích Ca Mâu Ni Phật?”.
Nhà sư không nản chí, xếp chân kinh lại, bỏ vào tay nải rồi quay gót trở về. Tới bờ
biển, cá kình y hẹn đón rước nhà sư qua biển. Nhà sư mải mê nghiền ngẫm lời kinh đã
đọc mà không thấy vẻ buồn rầu của cá kình. Lúc gần tới bờ bên kia, cá kình không còn
kiên nhẫn được nữa, nên lên tiếng hỏi:
- Bạch sư ông, sư ông đã đạt những lời thỉnh nguyện của tôi lên Đức Phật chưa?
Ngài phán thế nào? Tôi còn phải chịu trong vòng khổ ải này bao lâu nữa?
Nhà sư đang tham thiền, nghe hỏi thì giật mình để rơi tay nải đựng kinh xuống
biển.