CÔ BẠN GÁI NHÚT NHÁT CỦA TÔI - Trang 264

Mẹ vẫn đang trong bệnh viện, tình hình của mẹ lúc ổn lúc tệ, một người

nhìn thì có vẻ khỏe mạnh, bỗng chốc gục ngã.

Hằng ngày lúc Diệp Tử Lộ đi đưa cơm cho mẹ, ngồi trông mẹ, cô luôn

cố hết sức tỏ ra vui vẻ, còn nói mãi đến khi hai mươi lăm tuổi cuối cùng cô
mới được xem như đã trưởng thành.

Có một lần, Diệp Tử Lộ không cẩn thận làm rơi điện thoại trong phòng

bệnh, lúc quay lại lấy thấy mẹ cô ngồi ngây người trên giường bệnh, thẫn
thờ nhìn về phía ngọn cây trụi lá bên ngoài cửa sổ phòng bệnh, như thể có
một tầng mây u ám đang bao phủ. Mẹ vốn là một bà béo vô tư hay cười cơ
mà.

Diệp Tử Lộ chợt nhận ra, khi chuyện này xảy ra thì mẹ là người tổn

thương nhiều nhất, cô cảm thấy mình đã mất đi chỗ dựa, cả bầu trời như đổ
ập xuống, nhưng mẹ cô thì sao?

Người bên cạnh mẹ nửa đời người, sao có thể nói ra đi là ra đi?

Sự việc hôm ấy cô luôn để trong lòng. Ngày Tết, Diệp Tử Lộ rất muốn

làm gì đó khiến mẹ vui, cô đón mẹ xuất viện nhưng không đưa về nhà, sợ
mẹ cô buồn khi nhìn thấy ngôi nhà trống trải.

Diệp Tử Lộ đón mẹ về căn nhà cô thuê, giờ chỉ còn hai mẹ con dựa vào

nhau mà sống.

Vương Lao Lạp về quê nên không ở nhà, chiều ngày ba mươi công ty

mới cho nghỉ lễ, Diệp Tử Lộ chỉ có thể chạy điên cuồng, sáng âm thầm
giấu Nhan Kha vào túi, sau khi tan làm lại mang theo Nhan Kha chạy
nhanh như tên lửa đến siêu thị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.