"Ai nói cứ mắc bệnh tâm thần sẽ giết người chứ? Không thể vơ đũa cả
nắm được."
.........
Lúc Giản Diệc Thừa đi vào, đám người trong phòng làm việc còn
đang nói chuyện trên trời dưới biển. Tôn Toàn thấy anh đến thì đưa đĩa táo
hỏi anh, "Ăn không? Đội phó Giang mời đấy."
Giản Diệc Thừa tiện tay cầm một quả, "Cảm ơn."
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, thậm chí bên môi còn thấp thoáng
nụ cười, dù người nào nhìn vào đều có thể thấy lúc này tâm trạng anh đang
khá vui vẻ. Lâm Lang và Tôn Toàn nhìn một lượt, trực giác phán đoán có
chuyện gì đó xảy ra. Lâm Lang kéo ghế, ngồi cạnh bàn làm việc của Giản
Diệc Thừa, hỏi, "Lão Giản, cậu yêu đương rồi hả?"
Giản Diệc Thừa sờ mặt, "Rõ ràng như thế sao?"
Không phủ nhận tức là đúng rồi, Lâm Lang lập tức hứng thú nói, "Rõ
chứ, rất rõ là đằng khác! Mấy ngày nay cậu như tắm gió xuân ấy, cả người
từ trên xuống dưới đều tỏa ra bong bóng màu hồng, ai lại không nhìn ra
chứ?" Anh ta cắn mấy miếng đã hết quả táo, vứt hạt vào thùng rác, lau
miệng, "Ơ mà cậu chia tay với Sơ Ngữ rồi à?"
Lúc trước cứu Loan Loan nhà mình, cả cục đều biết Giản Diệc Thừa là
bạn trai Sơ Ngữ, bây giờ bất thình lình phát xuân lần hai, khó trách Lâm
Lang nghĩ nhiều.
Giản Diệc Thừa không biết anh ta lại nghĩ xa như vậy, khẽ lắc đầu,
"Lúc trước quan hệ chưa rõ ràng, bây giờ xác định rồi."
Rốt cuộc có thể quang minh chính đại nói cho người khác biết quan hệ
của bọn họ, Giản Diệc Thừa không kìm lòng được nở nụ cười.