Nói tới đây, vành mắt Quách Nhã Nam đỏ ửng, "Sớm biết vậy tôi sẽ
đưa cô ấy về trước, cô ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện..."
"Các cô rời khỏi quán karaoke lúc mấy giờ?"
"11 giờ 50, lúc đấy Đường Đường nói sắp 12 giờ rồi, sau đấy tôi cũng
nhìn điện thoại di động nên nhớ khá rõ ràng."
"Cô hãy nói lại trình tự những người rời đi lúc ấy một chút."
"Bởi vì tôi và Đường Đường tỉnh táo nhất nên chúng tôi đi gọi xe.
Tống Bác tiện đường với Lưu Sưởng, hai người bọn họ cũng ở xa nhất nên
đi trước. Sau đó là Ngụy Thanh Thần, cậu ấy không tiện đường với tất cả
mọi người, cũng không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự như Lưu Sưởng với
Vương Siêu, vì thế cậu ấy tự đi về, bọn tôi đã nói với tài xế rồi, nhất định
phải đưa cậu ấy về tận nhà. Tiếp theo là Chu Nhất và Vương Siêu. Sau đấy
là Đường Đường, cô ấy nói nhà mình ở gần đây, vài bước là về đến rồi nên
có thể tự đi được, giục tôi mau đưa Cảnh Dung về. Thế nên tôi liền lái xe
đi. Nếu như tôi kiên trì thêm chút nữa, đưa cô ấy về trước thì sẽ không xảy
ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, Đường Đường còn trẻ như thế..."
Cô ta lại khóc thút thít, nữ cảnh sát Lục đưa cho cô ta một tờ khăn
giấy rồi an ủi vài câu. Chờ tâm trạng cô ta ổn định, Lâm Lang lại hỏi, "Vậy
cô có biết Đường Đường có quan hệ với người nào không? Hay là gây thù
chuốc oán với người con trai nào đó?"
"Quan hệ..." Quách Nhã Nam nhớ lại một lúc mới nói, "Đường Đường
tương đối thẳng thắn thoải mái, nhanh mồm nhanh miệng, từng cãi vã với
người khác thì cũng có nhưng không đến nỗi vì thế mà bị giết hại."
"Làm sao cô biết là cô ấy bị giết?" Lâm Lang chăm chú nhìn chằm
chằm cô ta, không bỏ qua bất cứ biểu lộ gì trên mặt cô ta.