"Vậy anh có tư liệu của mấy khẩu súng kia không? Chúng tôi cần đối
chiếu xem những vũ khí bị mất này có phải vũ khí trên đảo không."
Nguyễn Văn Hạo biết, một khi đã phát hiện số vũ khí bị mất này và
trên đảo là một thì em trai anh ta càng khó được minh oan. Nhưng lúc này
dù anh ta nói không biết thì cảnh sát cũng sẽ phát hiện được sổ sách đăng
ký thôi.
Vậy nên liền giơ tay về phía sau Lâm Lang, "Trên tường sau lưng anh
có một bản ghi chép, tất cả lai lịch của vũ khí đều ở trên đấy."
Lâm Lang quay đầu lại, quả nhiên thấy bản ghi chép màu đen. Chỉ là
lúc trước nhìn lướt qua nên không phát hiện ra.
Lâm Lang mở bản ghi chép ra, nhanh chóng nhìn đăng ký của đống
súng ống kia, quả nhiên không ngoài dự đoán, mấy thứ bị mất trong nhà
Nguyễn Văn Khải đều trùng khớp với số vũ khí trên đảo.
Lâm Lang gập bản ghi chép lại, tháo còng tay Nguyễn Văn Hạo, nói,
"Thật ra các anh không cần che giấu chúng tôi, có thể phát hiện manh mối
càng nhiều thì càng có lợi với việc phá án. Nếu Nguyễn Văn Khải không
phải là người tráo số vũ khí kia thì chắc chắn người tráo đổi sẽ để lại manh
mối." Bọn họ cứ giấu giấu giếm giếm như vậy, trái lại như có tật giật mình,
càng khiến cảnh sát nghi ngờ.
Nguyễn Văn Hạo xoa tay cười khổ, "Chúng tôi cũng hết cách rồi,
nhiều manh mối như vậy đều hướng về phía em trai tôi, kể cả chúng tôi tin
tưởng nó trong sạch cũng vô dụng. Bố tôi lo lắng cảnh sát các anh không
tận tâm tận lực phá án, tùy tiện để Văn Khải gánh tội thay nên mới đưa ra
hạ sách này, cố gắng giảm thiểu những manh mối bất lợi đối với em trai
tôi."
Những manh mối trên đảo đều hướng về em trai anh ta, hiện tại lại
phát hiện số vũ khí cũng do em trai anh ta tàng trữ, có thể nói bằng chứng