CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 100

thiếu chút nữa đã bị ông ta cắn đứt cả thịt. Răng Vàng ôm lấy cánh tay,
nhảy dựng lên vì sợ, hét ầm lên: "Thằng cha này điên rồi chắc!"

Thấy Đỗ Nhị Cẩu cứ như đang ở trên mây, tôi nói: "Đầu tiên ông ta cứ

tưởng cái xác cổ đã bị anh đốt mất, chắc chắn vừa tức vừa hận. Đến khi
chạy về tới xóm, ông ta lại được tận mắt thấy đống tro tàn sau trận hỏa
hoạn, một chút hi vọng mong manh cuối cùng cũng tắt ngấm, lập tức rơi
vào trạng thái tuyệt vọng. Vừa rồi lại bị anh lừa gạt, bảo rằng rồi sẽ thành
tiên thành phật gì đó. Do đột ngột chuyển từ buồn thành vui, người này có
lẽ đã bị kích thích vượt quá sức chịu đựng lên cơn động kinh mất rồi."

A Tùng gật đầu: "Nhìn ông ta thế kia, loạn trí là cái chắc! Coi như ông

ta tự chuốc họa vào thân!"

"Ông ta chẳng qua chỉ tham chút tiền tài, đâu có làm ra việc gì không

có tính người đâu. Anh nói vậy quá cay nghiệt rồi."

Tôi không ngờ sự việc lại biến thành rối rắm như thế này. Giờ trời đã

bắt đầu tối dần, mặt trời đã sắp xuống núi. Nếu không đi nhanh, nhiều khả
năng sẽ bị mắc kẹt ở chỗ này. Tôi thực sự không muốn phải nếm thử "trải
nghiệm kinh hoàng" mà A Tùng đã nói. Nhưng nếu bắt tôi phải bỏ mặc một
người còn sống sờ sờ ở lại một cái xóm đã cháy rụi giữa rừng sâu núi thẳm
thế này thì tuyệt đối không bao giờ đồng ý. Sau khi trong lòng đã có quyết
định, tôi chỉ vào Đỗ Nhị Cẩu, bảo với cả nhóm: "Dù gì cũng là một mạng
người, giờ ông ta đang điên điên khùng khùng, ở lại trong rừng sẽ rất nguy
hiểm. Chúng ta dẫn ông ta theo."

Răng Vàng phản đối, giơ cái tay suýt bị cắn lên cao hết cỡ: "Quá nguy

hiểm, giống như chó dại vậy, nói gì cũng không chịu đi! Ông anh Nhất, tôi
nói này, ma quỷ lộng hành ở Dương Sơn đâu phải là chuyện mới mẻ gì,
chúng ta cần gì phải mạo hiểm vì một người xa lạ, tốt nhất là tranh thủ trời
còn sáng mau chóng mà xuống núi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.