CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 98

cương, vậy thì còn trồng rau nuôi lợn làm gì, toàn dân đổ xô đi chăn thi cho
sướng đời.

Thấy Đỗ Nhị Cẩu không lồng lộn lên nữa, tôi thả tay ông ta ra. Răng

Vàng nhếch mép, ngồi chồm hỗm bên cạnh ông ta, khuyên nhủ: "Bác Đỗ
này, một bảo vật quý giá như vậy, chúng tôi làm sao có thể đốt đi được, anh
đã quá cả nghĩ mất rồi."

Tôi nhịn cười, vẫy tay với Bốn mắt và A Tùng ra hiệu cho hai người

phối hợp. Thằng cha Răng Vàng này đang định lừa đảo người khác đây mà.

"Nói bậy, trên đường về tôi đã nghe mọi người kể hết cả rồi," Cái mặt

dài như mặt ngựa của Đỗ Nhị Cẩu méo mó vì tức giận, "Mọi người hô hào
nhau chạy tháo thân, bảo rằng mày đã đốt vị thần tiên dưới hầm ngầm,
khiến Sơn Thần nổi giận, xóm làng bị ngài thiêu rụi. Mày là cái đồ xui xẻo,
là cái đồ ôn thần!"

Răng Vàng khua môi múa mép, trổ tài dỗ ngon dỗ ngọt ông ta: "Bác

Đỗ, tôi làm vậy là để giúp bác đấy chứ. Những kẻ kia định cướp bảo bối,
tôi đành giả vờ thiêu hủy, nhưng thật ra là đã bí mật tiễn đưa vị thần tiên đó
lên núi rồi. Nếu không tin, anh hãy tự mình nhìn mà xem. Bên dưới cái giá
kia, ngoài tro ra thì có còn cái gì nữa đâu, lửa thường làm sao có thể đốt
cháy thần tiên được. Trước khi đi, ngài còn bảo tôi nhắn lại với anh rằng,
lão Đỗ hầu hạ rượu thịt ngon lành khiến Thần Quân rất vừa lòng. Đến khi
nào về thiên đình, ngài sẽ thưa với Ngọc đế phong cho anh làm địa tiên."

Tôi nghĩ bụng, cái kiểu nói dối râu ông nọ cắm cằm bà kia thế này

chắc chỉ có Răng Vàng dám nói ra mà không ngượng miệng. Đã thế, lúc
anh ta nói, mặt mày còn rất chân thật, chẳng có vẻ gì là sợ sau này sẽ gặp
quả báo cả. Tuy nhiên, Đỗ Nhị Cẩu lại mù quáng tin tưởng tuyệt đối. Ông
ta nghe mà không chớp mắt, siết chặt tay Răng Vàng bằng bàn tay không bị
tháo khớp rồi lắc như lên cơn động kinh: "Người anh em tốt, cậu không lừa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.