CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 96

loạt dùng tay bịt kín miệng mũi. Răng Vàng liên tục khạc nhổ ầm ĩ, có lẽ
vừa rồi đã hít phải khá nhiều tro bụi.

Đúng lúc này, sau lưng chúng tôi bỗng nhiên vang lên tiếng khóc lóc

om sòm, ong hết cả màng nhĩ. Ngoái đầu lại nhìn, một người đàn ông trung
niên mặc mặc quần áo rách rưới, lao vọt tới chỗ chúng tôi như đã hóa điên.

Tôi vội vàng lùi lại. Người kia mất đà, ngã bổ nhào xuống đất, lăn lộn

gào khóc trong đám tro bụi. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi chợt
thấy Răng Vàng ngớ ra rồi nói nhỏ với tôi: "Ông ta chính là Đỗ Nhị Cẩu!"

Nào ngờ, vừa nghe thấy tiếng Răng Vàng, Đỗ Nhị Cẩu như nhặng

ngửi thấy mùi máu, không nói một lời, vung đấm lên định đánh người. Tôi
đương nhiên không thể để mặc ông ta làm bừa, sải bước lại gần, khóa chặt
hai tay ông ta ra sau lưng, giận dữ nói: "Ông chú này bị làm sao vậy, ở đâu
chạy tới đòi đánh người thế này!" Ông ta đau đến mức nói không thành lời,
nghe mãi mới hiểu nổi, ông ta căm hận Răng Vàng vì đã đốt cái xác cổ của
mình.

Tôi tiếp tục ghì chặt ông ta lại, nói: "Đầu tiên, xác đào từ dưới đất lên,

là tài sản thuộc về nhà nước. Cái xác đó, một không phải ông bà cha mẹ
của ông, hai không phải vợ ông, tóm lại là chẳng có quan hệ gì với ông cả,
ông khóc thì cũng chỉ là những giọt nước mắt cá sấu, đừng có tiếp tục đóng
kịch nữa. Thứ hai, ông có biết nó là gì không mà dám chuyển vào nhà
mình, nhỡ đâu làm hại tới những người khác thì sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.