CỔ ĐỘC PHỦ TIÊN - Trang 70

nói chuyện đã thấy ngay trong miệng anh ta có một cái răng vàng. . ." A
Tùng mỉm cười, nói, "Nghe nói vậy, tôi đã cảm thấy có hi vọng, trời chưa
sáng đã gấp rút chạy trở về. Nhưng sợ quấy rầy các vị nghỉ ngơi, tôi đành
ngả lưng trên xe cho đến sáng, cho đến khi nghe thấy cô cả luyện âm mới
vào nhà trình báo."

Ngày hôm nay, chúng tôi đi trên một chiếc xe tải nhỏ nồng nặc mùi

thuốc. Bốn mắt không quen mùi vị của thuốc Đông y, hắt hơi mạnh một cái
rồi hỏi: "Nếu nơi đó hoang vu đến thế, các anh chạy tới đó tìm kiếm loại
dược liệu gì vậy?"

Thái độ A Tùng lập tức biến thành căng thẳng, liếc nhìn chúng tôi

bằng con mắt cảnh giác. Tôi nghĩ bụng, hỏng rồi, xem ra nơi đó có một loại
thuốc quý không muốn cho người ngoài biết đây mà. Anh ta đã lỡ mồm hở
ra nơi có loại dược liệu đó, giờ đang đề phòng sau này chúng tôi sẽ tranh
giành mối làm ăn với Thảo Đường. Để tránh cho A Tùng sinh nghi, tôi vội
nói: "Người anh em này của tôi không hiểu quy tắc. Nếu khó nói, anh
không cần phải trả lời câu hỏi của anh ta."

A Tùng lướt nhìn qua kính chiếu hậu, nhỏ nhẹ nói: "Thật ra cũng

không quá bí mật! Chỉ là. . . Hai người thật sự không biết nơi chúng ta sắp
đến sao? nơi đó có thừa thãi loại dược liệu nào hay sao?"

Tôi cười hì hì: "Đúng như anh đã nói, chúng tôi làm ăn buôn bán đồ

cổ, làm sao có thể biết được giá trị của dược liệu?" Thấy vẻ mặt anh ta
nghiêm trọng, tôi cố ý hỏi vui đùa, "Không phải chỉ là một cái mỏ đá thôi
sao? Có được thứ gì chứ, chẳng lẽ là quả Nhân Sâm trường sinh bất lão?"

A Tùng lắc đầu: "Xem ra hai người không biết sự nguy hiểm của nơi

đó rồi. Không dối gạt hai vị, nơi đó sinh ra cương thi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.