yêu là thứ tồn tại ngắn nhất. Cho nên cậu chớ có tự đặt mình vào vĩnh cửu.
Cậu, Trái Tim ạ, cậu đâu phải là vũ trụ.
Lý Trí : Chính thế! “Bọn mình thích nói chuyện với nhau”. Cậu đừng có
làm cho mình rối ren. Mình vốn có vấn đề với nụ cười. Bọn mình không
hợp nhau, bởi nó lấy đi của mình lòng can đảm.
Nói chuyện? Chính thế đấy. Bên anh ta, cậu chẳng có thể im lặng đấy sao.
Gần đây thậm chí đó còn là mơ ước của cậu ở bên anh ta cả ngày và im
lặng. Cậu đã có quá đủ lời nói từ anh ta rồi.
Trái Tim : Đúng. Nhưng đây chẳng có gì là xấu cả. Đơn giản là mình muốn
biết nếu bọn mình không nói chuyện với nhau thì sẽ như thế nào. Liệu có
vẫn hay không. Là để cho hiểu biết chung thôi. Cậu thích hiểu biết, phải
không nào?
Lý Trí : Với anh ta không hay cho cậu đâu. Với chồng cậu mới là hay cho
cậu. Gần đây cậu chả im lặng suốt ngày với ông ấy đấy thôi. Vẫn chưa đủ
cho cậu sao?
Trái Tim : Biết ngay mà. Mình đã đoán trước được điều này. Cậu sẽ lôi ông
chồng mình vào đây. Ông ấy là rất quan trọng đối với mình và cậu biết điều
ấy. Bây giờ thậm chí còn biết hơn cả mình. Vì ông ấy ở với cậu nhiều hơn
là với mình.
Lý Trí : Đấy là mình giả thiết như vậy. Ông chồng cậu ở đây suốt ngày với
mình. Kể cả ban đêm. Không phải vì ông ta muốn. Đơn giản là cậu phái
ông ta đến đây. Chắc ở đấy cậu phải trống trải lắm?
Trái Tim : Thỉnh thoảng. Thường là khi mình đi làm về.
Lý Trí : Biết ngay mà. Cậu tắt máy tính và thế là cậu thấy trống trải. Cái gã
ở Đức này có cái quái gì thế không biết? Là Lý Trí mình phải công nhận
rằng hắn ta thông minh. Thậm chí rất thông minh. Nhưng đàn ông thông
minh thì vô thiên lủng. Hắn ta có cái gì nhỉ?