CÔ GÁI BĂNG TUYẾT - Trang 220

- Em cứ để tóc như thế đi. Trong ánh nắng vàng này, tóc em đẹp biết

chừng nào!

Chiều theo ý muốn của Coóc-lít, cô rã tóc để cho những búp tóc quăn

bao quanh khuôn mặt như một vầng hào quang.

- Tômy... Coóc-lít lẩm bẩm, anh nhớ lại cuộc chạy trốn trước bức tường

đá băng...

- Phải. Mỗi khi em nghĩ tới việc em đã đập vào tay gã, thật kinh khủng!

Nhưng biết làm thế nào được! Người bị nạn nằm trong thuyền còn giá trị
hơn cái tên hèn nhát ấy đến 100 lần, chúng ta phải cứu anh ta mau lên anh,
đi xem anh ta ra sao! Anh nhìn kìa, Văng-sơ! (loang thoáng qua rặng cây,
họ trông thấy một ngôi nhà cao cách họ chừng 10 mét). Chẳng nhìn thấy ai
cả. Chắc chắn là nhà bỏ hoang hoặc lúc này người trong nhà đi vắng cả.
Văng-sơ, anh để ý tới người bệnh kia để em đi xem có chuyện gì. Bây giờ
em đã chỉnh tề rồi.

Cô đi vòng quanh ngôi nhà mà cô cho là rất lớn đối với miền I-U-Kông

lúc đó cửa vẫn mở, vì Phrôna chuẩn bị bước vào nên cô đã đưa mắt nhìn
bao quát quang cảnh đang diễn ra bên trong nhà. Một đám đông hình như
đang bị thu hút vào một cuộc bàn cãi gì đó quan trọng lắm.

Phrôna gõ cửa. Tự nhiên mọi người dãn ra thành một lối đi. ở cuối

phòng, một vài nhân vật quan trọng ngồi ở hai đẩu bàn và hình như đó là
trung tâm của cuộc họp này.

Từ chố sáng chói bên ngoài bước vào cho nên Phrôna như không nhìn

thấy gì cả, lúc đầu cô phải mở to mắt. Dần dân cô nhận ra được người ngồi
ở một đâu bàn là một người Mỹ râu quai nón, dùng một thứ dụng cụ nặng
để gõ lên bàn. Ngồi đối diện với anh ta, cô nhận ra Xanh Vanh-xăng, mặt tái
mét và thở than trông như người mất hồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.