Ôi không… Tôi biết anh ta đang nghĩ gì. Anh ta định viết lên túi của tôi.
Không thể được, đây là túi của bà tôi.
Tôi đã đúng. Anh ta dừng xe bên lề đường, kéo lấy chiếc túi xách của tôi
“Tôi sẽ mua cho cô một chiếc túi khác”
“Không… Đừng… Ngài Petrakis, chiếc túi này có ý nghĩa rất lớn với tôi.
Đây, hãy viết vào tay tôi.” Tôi ngửa bàn tay về phía anh ta. Môi anh ta mím
lại đầy vẻ không đồng tình nhưng cuối cùng anh ta vẫn cầm lất tay tôi đặt
lên trên vô-lăng.
Tôi cảm thấy hơi nhột vì chiếc bút và ngón tay anh ta đang viết trên lòng
bàn tay tôi. Nó khiến bụng tôi có chút nhộn nhạo, đánh thức những cảm
xúc đã chôn vùi sâu trong cơ thể tôi từ lâu.
Tôi nhìn anh ta, mắt anh ta đang dán chặt vào tay tôi. Anh ta trông rất
đẹp khi nhìn từ góc này, rất nghiêm túc, có chút khó gần, quyền lực, một
doanh nhân đích thực. Nhưng tôi lại thích con người kia của anh ta hơn, cái
người trong căn hộ mới vừa đây thôi. Gần gũi, không hề đáng sợ… và biết
cười. Thật sự thì đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta cười. Khi ấy, anh ta
trông đẹp trai hơn gấp 10 lần bình thường.
Xe của Eros đậu trước tòa nhà trụ sở Petrakis, chiếc SUV màu đen của
Donovan cũng đậu ngay sau đó. Donovan vẫn luôn đi sau chúng tôi trên
đường tới văn phòng.
Một nhân viên chạy ra mở cửa xe cho tôi. Tôi bước ra khỏi xe, nhanh
chóng đuổi theo Eros vào trong tòa nhà.
“Xin lỗi, Cô định đi đâu vậy?” Tôi vừa tới tòa cửa chính của tòa nhà thì
một trong số các nhân viên an ninh, người đã đuổi theo tôi ở thang máy
hôm qua nói.
“Ồ, xin chào, chúc anh buổi sáng tốt lành, tôi đang…”