CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 356

XXI

Đối với một cậu bé có thể trở thành trẻ mồ côi, Iceland vào thế kỷ thứ

chín là một trong những nơi tệ nhất. Cha mẹ của Sigurðr Sigurðsson đã đến
đây theo làn sóng di dân đầu tiên của người Na Uy và quyết định rằng vùng
đất này có một vẻ đẹp kỳ lạ thích hợp với việc gây dựng một gia đình.
Nhưng khi Sigurðr mới được chín tuổi, cha cậu đã mất tích trên những tảng
băng trôi và, không lâu sau đó, mẹ cậu vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại sau
giấc ngủ. Cậu bé tiếp nhận phần đất đai của gia đình và quyết tâm cho đời
thấy mình có thể làm được những gì, nhưng cậu đã thất bại: cậu còn bé quá,
và chẳng mấy chốc đã phải kiếm sống bằng cách nhặt nhạnh từ những xác
cá voi chết dạt vào bờ.

Thực ra, có thể sở hữu kỹ năng đó cũng chẳng phải chuyện không hay:

thịt được dùng làm thức ăn, mỡ làm đèn, còn xương thì để làm tất cả những
vật dụng gia đình người ta có thể nghĩ ra. Tất cả những thứ này, Sigurðr có
thể đem bán lấy tiền tự trang trải cuộc sống. Tuy nhiên, cậu bé vẫn cảm
thấy sự tồn tại của mình thiếu một cái gì đó; dù vẫn chỉ là một đứa trẻ, cậu
biết cứ sống lay lắt nhờ những xác chết là không đủ, và cậu luôn mong
được trở nên mạnh mẽ và can đảm.

Vì thế, những khi không xẻ thịt xác cá voi bị sóng đánh lên bờ, Sigurðr

lại lặn. Trên bờ vực trông xuống một cái vịnh hẹp, với cả đại dương bao la
trải dài trước mặt, cậu sẽ tận hưởng giây phút cả thế giới xung quanh mình
dường như đều tan biến vào hư không. Rồi chân cậu sẽ đẩy cậu bay vào
không trung và sẽ có một khoảnh khắc không trọng lượng ngắn ngủi khi
trận chiến giữa đại dương và bầu trời bất phân thắng bại, và Sigurðr sẽ - chỉ
trong phút giây đẹp đẽ ngắn ngủi này - tưởng tượng bản thân đang trôi dần
tới mảnh đất thiên đường Valhalla.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.