CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 354

bóng, để tạo chiều sâu chứ? Cho dù có ngước nhìn lên những gargoyle này,
người dân bình thường cũng chẳng thể thấy được các chi tiết này đâu.”

“Thế sao còn làm?”

“Chúng tôi làm để Chúa thưởng thức.”

Bị đem ra làm mẫu tạc tượng khiến tôi cảm thấy mình còn trần trụi hơn

cả việc đóng bất cứ bộ phim khiêu dâm nào, và tôi chỉ có thể chịu nổi lần
ngồi mẫu đầu tiên vì độ ngắn của nó. Tôi chỉ có thể bỏ bộ quần áo tạo áp
suất của mình ra khoảng mười lăm phút một lúc, một giới hạn mà Marianne
Engel luôn tôn trọng. Việc tiến triển nhanh chậm cũng chẳng quan trọng gì;
tôi tin chúng tôi sẽ phải mất hàng năm để hoàn thành bức tượng này.

Cuối mỗi đợt chạm khắc cô sẽ khoe thành quả của cô và chúng tôi sẽ nói

về bất cứ những gì mình nghĩ. Một dịp nọ, cô nói bâng quơ trong khi dụi
một mẩu thuốc lá, “Đừng quên là chúng ta còn một bữa tiệc Halloween sắp
đến đấy nhé.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về vụ này, tôi nói.

“Không phải thế,” cô phản bác. “Năm ngoái ở khoa bỏng tôi đã hứa là

chúng ta sẽ tham dự mà, nhớ chứ?”

“Chuyện đó xưa lắm rồi.”

“Một năm không phải là dài, nhưng tôi sẽ thương lượng với anh chút vậy.

Anh có chịu đi nếu tôi kể cho anh nghe một câu chuyện nữa không?”

“Về cái gì,” tôi hỏi.

“Tôi nghĩ anh sẽ rất thích câu chuyện này,” cô nói. “Đó là về Sigurðr,

người bạn Viking của tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.