CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 352

Marianne Engel lắc đầu. “Giờ tôi không có hứng thú đi ngay.”

“Phải rồi. Bận rộn chăm sóc Khoai Tây Chiên quá mà,” Jack nói. “Chúa

ơi. Marianne, đó là một khoản lớn và cô đang để nó tuột khỏi tay đấy. Khi
nghệ thuật gặp từ thiện, nó đã bị định sẵn là sẽ trở thành thứ không ra gì
mà.”

Marianne Engel ôm Jack thật chặt, nói vài lời bào chữa cho tôi, nhưng

chủ yếu cô chỉ cười khúc khích trước cơn thịnh nộ của Jack. Điều này chỉ
làm Jack thêm tức giận. “Nhớ lúc cô mang Bougatsa về chứ?” bà nói. “Nó
cũng chỉ là một kẻ đầu đường xó chợ thôi.”

* * *

Trong cái kiếp trước được cho là của chúng tôi ấy, tôi đã tạc tặng

Marianne Engel một bức tượng thiên thần - nó hiện vẫn đang ở trên giá
sách của cô - trong khi ở kiếp này cô đã tạc tặng tôi một bức tượng quỷ. Sự
tương xứng có vẻ khá giống với sự đảo lộn trong công việc của chúng tôi:
thời đó, cô là người làm việc với sách vở còn tôi làm việc với đất đá.

Lời nhận xét đó có vẻ khá hàn lâm, tôi nghĩ thế, nhưng phản ứng của tôi

về chuyện cô đang tạc tượng mình thì hoàn toàn mang tính bản năng. Được
một nghệ sĩ tạc tượng quả rất đáng phổng mũi, dĩ nhiên, nhưng nó cũng làm
tôi cảm thấy xấu hổ khi nghĩ rằng hình dáng xấu xí của mình sẽ mãi mãi bị
lưu lại. Lần đầu tiên, tôi hiểu được cảm giác sợ hãi của người man di, rằng
những chiếc máy quay sẽ giam cầm cả linh hồn lẫn hình ảnh họ.

“Làm thế nào vậy?” tôi hỏi. “Tôi sẽ phải làm gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.