CÔ GÁI MANG TRÁI TIM ĐÁ - Trang 186

ra xa; ngày hôm ấy, mẹ giật lên như thể là con rối của trận bão. Alexander
chạy vội ra ngăn mẹ lại. “Mẹ! Con chưa bao giờ cản mẹ. Nhưng giờ mẹ
phải vào đi, ngoài này quá nguy hiểm.”

Vicky gào lên trong cơn bão, “Không!”

Alexander dốc hết sức chống lại cơn bão. Chống lại mẹ mình. “Mẹ có

đứng nhìn bao lâu đi nữa cũng chẳng có kết quả gì đâu.”

Vicky lắc đầu. “Hiển nhiên là có chứ.”

Alexander siết chặt cổ chiếc áo mưa. Anh gào lên dưới lần mũ áo mưa

cao su màu vàng. “Không ai nghi ngờ tình yêu của mẹ cả.”

Vicky quay mặt khỏi con mình, hướng về phía biển. Bà nói thật nhẹ

nhàng, nhẹ nhàng đến mức con mình không thể nghe thấy. “Mẹ chỉ muốn
nhớ về ông ấy.”

Cơn mưa như trút đã xói đất thành những rãnh nước nhỏ quanh chân bà.

Đất bắt đầu long ra và Alexander cảm thấy nó đang dịch chuyển. Một vết
nứt toác hiện ra giữa họ: hai mươi hai năm đứng suốt tại một vị trí đã làm
mòn nền đá. Alexander hoảng loạn với tay về phía mẹ mình, mắt anh mở to
vì hoảng sợ. Anh gào lên bắt mẹ nắm lấy tay mình, Vicky đưa tay về phía
con trai nhưng khi tay gần như đã ở trong tay con, bà dừng lại. Bà không
còn sợ hãi nữa và mỉm cười. Bà để tay mình buông thõng bên sườn.

“Vì Chúa, mẹ ơi!”

Alexander không thể nói thêm được gì nữa, Tiếng gió mưa gầm rú và

tiếng sấm nổ chớp giật ầm ầm khắp nơi; nhưng anh chưa bao giờ thấy mẹ
mình bình thản và đẹp đến vậy. Như thể bà đã chờ đến lượt mình, và cuối
cùng giây phút đó cũng tới. Đất sụt dưới chân bà và anh đứng nhìn mẹ mình
biến mất cùng rìa vách đá vỡ vụn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.