CÔ GÁI MẮT NÂU - Trang 79

Điện thoại im lặng rồi. Nhưng đột nhiên màn hình lại sáng lên, hiển thị một
tin nhắn thoại.

120

Kệ nó đi, tôi tự bảo với chính mình. Tôi cầm quyển sách đang đọc dở lên
rồi nhìn chằm chằm vào trang giấy. Vài phút sau, tôi phát hiện mình đã đọc
cái trang này ba lần rồi mà chẳng hiểu khỉ gì cả.
Bực mình thật! Tôi quăng quyển sách qua một bên, rồi cầm điện thoại lên.
Khi tôi nghe tin nhắn của anh, ngón chân tôi bất giác bấu vào ga giường.
Giọng Joe vang lên, những nguyên âm được kéo dài ra như đường nóng
chảy ngấm vào cơ thể tôi. “Avery, là Joe đây. Anh chỉ muốn biết chuyến đi
về Houston của em như thế nào thôi.” Một khoảng lặng. “Cả ngày hôm nay,
anh cứ nghĩ về em suốt. Khi nào em muốn thì gọi cho anh nhé. Còn không
thì anh sẽ gọi lại cho em sau cũng được.” Lại thêm một khoảng lặng nữa.
“Tạm biệt.”
Tôi đặt điện thoại xuống chiếc bàn đầu giường, mà hai má nóng bừng
bừng.
Chuyện mà một người trưởng thành nên làm, tôi nghĩ, là gọi lại cho anh ấy,
nói với anh ấy một cách điềm tĩnh nhất có thể là tôi không có hứng thú gặp
lại anh nữa. Nhưng tôi cứ thấy kế hoạch đó sao sao ấy.

121

Tôi không thể làm thế được. Thôi, hay là cứ tiếp tục phớt lờ cho tới khi anh
ấy biết khó mà lui vậy.
Bởi vì chỉ nghĩ tới cái viễn cảnh phải nói chuyện với Joe thôi thì tôi đã
muốn toát mồ hôi rồi.
Điện thoại lại vang lên. Tôi nhìn chằm chằm vào nó, không thể tin được.
Anh ta lại gọi đến nữa sao?
Chúa ơi, chuyện bắt đầu trở nên phiền phức rồi đây.
Khi tôi nhìn tên người gọi, thì ra là cô bạn thân Jasmine của tôi gọi đến từ
New York. Cô ấy là giám đốc thời trang của các tạp chí phụ nữ. Cô ấy
không chỉ là một người bạn, mà còn là một người thầy của tôi. Jasmine đã
ngoài bốn mươi rồi, nhưng con đường của cô ấy lúc nào cũng có vẻ suôn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.