“Ta cũng nghĩ như thế, nhưng hiện tại ta sẽ không hỏi lão ấy.”
“Tại sao?”
“Vì ta không muốn đánh những trận đánh không có sự chuẩn bị, trước
hết ta phải chuyển hết tên sổ tiết kiệm sang tên ta, giấy tờ nhà cửa cũng
phải sang tên ổn thỏa, đến lúc ta mới tìm lão ấy để đối chất, để lão ấy khỏi
vì bị vạch trần, tức quá mà đòi chia tay, như thế sẽ dồn cho ta trở tay không
kịp.”
Vương Quân thực sự bái phục sự bình tĩnh, khôn ngoan của chị cả,
đến nước này rồi mà vẫn tính toán kinh tế được. Cô hỏi: “Ngươi định ly
hôn với ông ấy thật à?”
“Không phải ta định ly hôn với lão ấy mà có thể lão ấy sẽ đòi ly hôn
với ta. Ta biết bố mẹ lão ấy từ lâu vẫn muốn lão ấy đẻ cho nhà họ Mục một
thằng con trai, nhưng ta không biết đẻ, chỉ đẻ được con gái, thế nên bố mẽ
lão ấy vẫn trách ta, nói ta không nên bỏ cái thai đầu tiên, họ bảo chắc chắn
đó là con trai vì cái trò ăn cơm trước kẻng đó thường cho con trai. Lão Mục
cũng trách ta không nên bỏ, lão ấy cũng vì cái thai đó mà ly hôn với vợ cũ,
nhưng ta lại bỏ đi.”
“Haizz, bố mẹ ông ấy cũng phong kiến quá nhỉ, giờ ai còn nói những
chuyện đó nữa.”
“Chứ sao, nhưng lão Mục là đứa con có hiếu. Mặc kệ lão ấy thôi, ta có
thể ly hôn với lão ấy, nhưng về kinh tế thì ta không bao giờ chịu thiệt. Ta sẽ
phải làm cho lão ấy ra đi với hai bàn tay trắng, sau này tiền lương mỗi
tháng phải cho ta một nửa, rồi còn phải chăm lo cho ta lúc về già.”
“Liệu ông ấy có đồng ý không?”
“Không đồng ý ư? Không đồng ý thì không ly hôn. Nếu bên kia con
bồ lão ép lão ấy quá, lão ấy sẽ phải đồng ý thôi.”