CÔ GÁI TRÊN TÀU - Trang 140

Anh dập máy.

Thứ sáu, ngày 26 tháng Bảy, 2013

Buổi sáng

Tôi không còn đi đến văn phòng tưởng tượng của mình nữa. Tôi bỏ cuộc
việc phải giả vờ. Tôi còn không buồn xuống giường. Tôi nghĩ lần cuối tôi
đánh răng là vào thứ tư. Tôi vẫn giả vờ bệnh, mặc dù chắc chắn là ở đây
chẳng có ai để tôi lừa.

Tôi không thể đối mặt với việc đứng dậy mặc quần áo, đi lên tàu, đến Luân
Đôn và dạo quanh đường phố. Việc mặt trời chiếu sáng đã khó đủ lắm rồi,
nhất là trong những ngày mưa tầm tã như này. Hôm nay đã là ngày thứ ba
của đợt mưa lạnh giá rồi.

Tôi gặp rắc rối khi đi ngủ, mà nguyên do không phải vì rượu nữa, mà đó là
vì những cơn ác mộng. Tôi bị giam cầm ở đâu đó, và tôi biết ai đó đang di
tới, có một lối thoát, tôi biết là có, tôi biết là tôi đã từng nhìn thấy nó, nhưng
tôi không thể tìm lại đường tới đó, và khi người đó tiến tới gần tôi, tôi
không thể hét lên. Tôi cố - tôi hít mạnh không khí vào lồng ngực đẩy nó ra
– nhưng không có âm thanh gì hết, chỉ có tiếng rên, như một người chết
đang chiến đấu, dành dật sự sống. Nhiều lúc trong cơn ác mộng của tôi, tôi
thấy mình đang ở dưới đường hầm ở Đường Blenheim, lối ra đã bị chặn và
tôi không thể đi xa hơn vì có gì đó, ai đó đang đợi, và tôi tỉnh dậy trong sự
sợ hãi.

Họ sẽ không bao giờ tìm được cô ấy. Từng ngày từng giờ trôi qua và tôi
càng trở nên chắc chắn. Cô ấy sẽ trở thành một cái tên, biến thành một câu
chuyện tích, thi thể không bao giờ được tìm thấy. Và Scott sẽ không có
được công lí, hay bình yên. Anh sẽ luôn phải đâu buồn, anh sẽ không bao
giờ biết chuyện gì đã xảy ra với cô. Vụ án sẽ không được phân xử và không
bao giờ khép lại. Tôi nằm đó, nghĩ về nó và cảm thấy đau. Sẽ không có nỗi
đau nào lớn hơn việc không biết, và sẽ không bao giờ biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.