CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ GÃ KHỜ BỊ TRÓI BUỘC - Trang 5

Từng có một nhà biên kịch mới vào nghề ca tụng người yêu của mình

theo cách ngây ngô như vậy. Thế nhưng, không hề kém cạnh anh chàng
biên kịch kia, hồi còn học cấp hai, tôi cũng từng đưa chân sa vào bể tình.

Sáng sớm tỉnh dậy, điều đầu tiên tôi nghĩ tới là khuôn mặt của Miu,

nghĩ tới cặp mắt hạnh đào nâu sậm, đôi môi căng mọng và mái tóc mềm
mượt cột lại thành chiếc đuôi ngựa buông thõng sau đầu.

Miu lúc nào cũng nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch, như đang trêu tức,

như đang chọc ghẹo.

"Chào buổi sáng, Konoha."

"Chào buổi sáng, Miu."

Sáng nào tôi cũng chào Miu trong tưởng tượng như vậy. Mỗi khi Miu

híp mắt cười với tôi, trái tim tôi lại đập rộn ràng vì hạnh phúc và tôi sẽ lại
vội vàng lao tới bồn rửa mặt, không thể chờ nổi dù chỉ một giây một phút
để được nhanh đến trường gặp Miu bằng xương bằng thịt.

Không biết hôm nay Miu sẽ cười với mình như thế nào nhỉ? Không

biết Miu sẽ nói chuyện với mình bằng giọng như thế nào nhỉ? Không biết
câu chuyện mà Miu đang viết tiến triển tới đâu rồi nhỉ? Ôi, mình muốn
được gặp Miu, muốn nhanh được gặp Miu. Mình muốn được nghe giọng
nói của Miu. Mình muốn được nhìn thấy nụ cười của Miu.

Không thể chịu nổi việc phải đến lớp mới được gặp Miu, tôi luôn

đứng dưới gốc cây tiêu huyền trên đường tới trường đợi Miu tới. Và rồi,
khi Miu cuối cùng cũng xuất hiện trong ánh mai rực rỡ cùng chiếc đuôi
ngựa đung đưa theo gió, tôi lại giả vờ như mình chỉ vừa mới đi ngang qua,
cất tiếng gọi và chạy tới bên cạnh Miu:

- Chào buổi sáng, Miu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.