CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ NHÀ VĂN HƯỚNG VỀ CHÚA TRỜI PHẦN 1 - Trang 134

- Nếu mình viết tiếp, cậu sẽ đọc chứ?

- ...Cũng được.

Chính câu nói cụt lủn đó của Kana đã trở thành động lực để mình viết

tiểu thuyết.

Kana còn nhớ không, cho dù sau này chúng mình đã trở nên thân thiết,

cùng ngồi ăn cơm trưa, cùng đi về sau giờ học, thì mình và Kana vẫn gọi
nhau bằng "Bạn Sakurai" và "Bạn Satomura".

Mình vẫn luôn hi vọng được gọi Kana là "Kana", thế nên một ngày,

mình dùng hết sức bình sinh và...

- Kana này.

Khi mình gọi Kana như vậy, Kana đã sững người mất ba giây, sau đó

mới tỏ ra khó chịu và nói:

- Đừng gọi mình như thế, nghe ghê lắm.

Mình đã rất thất vọng, thế nhưng mình đã tập hợp thật nhiều dũng khí

nên mình sẽ không lùi bước tại đây, mình tiếp tục gọi:

- Kana, Kana ơi.

Cuối cùng Kana cũng đành chịu thua và không nói thêm gì nữa.

Cứ như vậy, lần đầu tiên Kana gọi mình là "Yui" là vào lễ tốt nghiệp

cấp hai.

Cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc đó.

Trường cấp ba mà Kana đăng kí dự thi đối với mình thật sự rất khó,

thế nhưng vì muốn được ở bên Kana, mình đã rất cố gắng học bài, dù vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.