Mặc dù bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi nhưng tôi không muốn
Kotobuki bị tổn thương hơn nữa.
- À... Hôm nay tôi sẽ về cùng Mori... Bọn tôi, đã hẹn nhau... đi mua
sôcôla.
Kotobuki nói ấp úng với vẻ có lỗi.
- Đúng rồi, ngày mai là lễ Tình nhân nhỉ.
Vừa nghe vậy, khuôn mặt cậu ấy đã đỏ bừng lên.
- B-Bọn tôi cũng chuẩn bị sôcôla hết rồi. Tôi cũng thế... chỉ là hôm
nay ở trước nhà ga và các cửa hàng bách hóa sẽ tổ chức cho ăn thử sôcôla,
nghe m nói có thể ăn được rất nhiều sôcôla cao cấp...
- Ồ vậy à.
- Tôi cũng không phải rất muốn ăn sôcôla, chỉ là đi chung với mọi
người thôi. Nhưng nếu cậu không thích thì tôi không đi nữa cũng được.
Kotobuki trộm ngước lên nhìn tôi.
Cậu ấy quan tâm đến tôi như vậy mà tôi lại nói dối cậu ấy, cảm thấy
ngực nhói đau, tôi cố gượng nở nụ cười.
- Không sao đâu, cậu cứ đi chơi với mọi người đi. Cũng chẳng mấy
dịp được ăn sôcôla cao cấp thỏa thích mà.
- Ừ-ừm.
Kotobuki gật đầu, trông vẫn còn lo lắng, sau đó cậu ấy nắm chặt lấy
ống tay áo của tôi.