CÔ GÁI VĂN CHƯƠNG VÀ THIÊN THẦN SA NGÃ - Trang 239

- Chờ tôi ba phút.

Omi thấp giọng nói, sau đó tiếp tục gõ bàn phím, cuối cùng cậu ta

nhấn phím Enter.

Rồi cậu ta tắt nguồn máy tính, đứng dậy và bỏ kính ra.

- Chỗ đó hơi xa đấy, hai người không có vấn đề gì chứ?

Vừa xuống tàu điện, tôi bắt đầu nhắn tin. Sau khi đi bộ mất một lúc,

chúng tôi đặt chân tới một nhà xưởng hoang vắng cũ nát được bao quanh
bởi những bụi cỏ rậm rạp. Omi quay lưng về phía cửa chính đóng chặt và
giải thích rằng nơi này không còn được sử dụng nữa. Tôi lại nhắn một tin
khác ở đây.

Trên mặt sàn nhà xưởng mọc đầy cỏ dại là một cây thông Nôen cao

gần bằng chúng tôi đang được ánh trăng chiếu rọi.

... Bây giờ cậu đang ở đâu?

... Tôi đang ở trong cây thông Nôen. Đó là nhà của tôi.

Nhớ lại cuộc nói chuyện điện thoại đó, một cảm giác đau đớn xót xa

lan rộng trong ngực tôi.

Omi đứng trước cây thông, ngồi xổm xuống trên bãi cỏ và bật công

tắc điện đặt ở đó lên. Thế rồi những ngôi sao, giáo đường thủy tinh, đôi
cánh thiên thần trang trí trên cây thông bắt đầu tỏa sáng lấp lánh.

- Mito... đang ngủ dưới đó sao?

Chị Tooko thì thầm một cách bi thương.

Omi vẫn cúi đầu và trả lời bằng giọng khàn khàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.