đãi với một kẻ ngoài như vậy, thật sự là quá chướng mắt.
“Anh họ, ngày mai em sẽ ra tay. Dù sao đến ngày cuối cùng của giải đấu,
Nguyên Tích cũng muốn trở về cùng chúng ta.” Tô Lan nói.
Nguyệt Thượng đặt cái ly trong tay xuống, im lặng một hồi, rồi nói: “Tô
Lan, anh sẽ không đồng ý cho em động vào La Tiểu Lâu.”
Tô Lan cực kỳ sợ hãi, tình cảm của Nguyệt Thượng đối với Nguyên Tích
con bé hiểu rất rõ, hơn nữa, Nguyệt Thượng và Nguyên Tích đã lớn lên từ
nhỏ với nhau, cũng là người không ai có thể so sánh được. Bởi vậy, Nguyệt
Thượng phải ghét La Tiểu Lâu hơn chứ. Nhưng tại sao Nguyệt Thượng lại
nói ra những lời này? Quan trọng hơn, nếu không có chữ ký của Nguyệt
Thượng, nó không thể điều động được một số người.
“Tại sao?” Tô Lan nhìn chằm chằm vào anh họ, vội hỏi: “Anh họ, sau
này anh định làm gì?”
“Tất nhiên anh muốn Nguyên Tích có thể vứt bỏ La Tiểu Lâu, trong mắt
anh, La Tiểu Lâu không xứng đáng ở bên cạnh Nguyên Tích, môn bất
đương hộ bất đối, nó tuyệt nhiên không xứng với Nguyên Tích.” Vẻ mặt
Nguyệt Thượng lạnh lùng, “Nhưng Nguyên Tích đã nhấn mạnh với anh,
cậu ấy thích nó. Chỉ cần Nguyên Tích không chán ngán La Tiểu Lâu, anh
sẽ không động vào nó.”
nguyên văn
门不当户不对, ngược nghĩa với môn đăng hộ đối, là ko
xứng đáng, ko phù hợp.
Nguyệt Thượng lẳng lặng nói: “Hơn nữa, Nguyên Tích đối với anh
không chỉ là người mình thích.”
Tô Lan buồn bực tiếp lời, “Em biết, anh ấy cũng là người anh muốn đi
theo. Nhưng cần phải làm đến mức này ạ? Hơn nữa, chỉ cần La Tiểu Lâu có