khẩn trương. Nguyên Tích nghiến rang nghiến lợi mà nhìn La Tiểu Lâu,
túm áo cậu xách lên.
“Uy, uy – tôi – sai rồi…” La Tiểu Lâu sắp thở không nổi.
Đúng lúc này, giáo viên phụ trách kiểm tra cứu La Tiểu Lâu một mạng:
“Kế tiếp, Nguyên Tích.”
Nguyên Tích ném La Tiểu Lâu xuống, hừ một tiếng, hướng vào trong đi,
đi được vài bước, lại quay về, ra lệnh cho La Tiểu Lâu, “Cậu làm kiểm tran
cho tốt vào, đừng làm mất mặt tôi – lại nói, căn bản là chẳng có gì khó.”
Khóe miệng La Tiểu Lâu co rút, tỏ vẻ chính mình đã hiểu, sau đó nhìn
Nguyên Tích đi vào cửa.
Thờ ra một hơi thật dài, La Tiểu Lâu bắt đầu hoạt động tay chân. Lúc
này, người đứng xếp hàng phía sau La Tiểu Lâu nhịn không được nói:
“Hey, tôi – tôi biết cậu, cậu có thể nộp đơn vào hệ cơ giáp, tôi thật sự rất
bội phục dung khí của cậu.”
La Tiểu Lâu nghi hoặc quay đầu lại, là một thiếu niên cao lớn sáng sủa,
ngũ quan sâu sắc, một đôi mắt màu lam sang ngời.
Người nọ nhìn biểu tình của La Tiểu Lâu, vội vàng tự giới thiệu: “A,
chào cậu, tôi là Athes, cậu gọi là La Tiểu Lâu phải không?”
La Tiểu Lâu không phải quá tình nguyện cầm tay của một người không
quen biết, không chắc chắn nói: “Là tôi, tôi không biết mình đã nổi danh
đến vậy.”
Athes xấu hổ cười một chút: “Đương nhiên, bởi vì cậu là người đầu tiên
đến chỗ giáo vụ nói mình không có tiền đóng học phí.”
La Tiểu Lâu đảo tròng mắt, quả nhiên là như vậy.