CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1690

La Tiểu Lâu ngây dại, cậu bỗng nghĩ tới gia đình chú ruột Nguyên Tích,

nghĩ đến anh trai Nguyên Tích, Nguyên Tích đã mất đi rất nhiều người thân
cho nên vẫn luôn nhớ rõ cuộc chiến tranh đó và hậu quả nó để lại. Bởi vậy,
oán hận của Nguyên Tích với dị thú là ko thể thay đổi. Vậy mà mình lại là
kẻ mang nửa huyết thống dị thú nữa chứ.

“Thực xin lỗi, Nguyên Tích.” La Tiểu Lâu lại gần, muốn an ủi Nguyên

Tích:” Em ko có ý gì khác. Em chỉ là nghĩ chúng đã bị diệt tộc rồi, họa lắm
thì còn đc một hai con sống sót, như vậy cũng chẳng thể gây nguy hiểm cho
Đế quốc ta. Anh cứ để chúng xuất hiện, khi nào chúng có ý đồ gây hại thì
hãy lập tức giết chúng. Đưa chúng đến Dị Dung sở thì tàn nhẫn quá.” La
Tiểu Lâu gian nan nói xong.

“Khi nào em đưa cái con dị thú thiện lương chết bầm kia đến trước mặt

ta rồi chúng ta nói tiếp.”

La Tiểu Lâu á khẩu ko nói gì đc, mà Nguyên Tích cũng ko cho La Tiểu

Lâu có cơ hội chọc giận hắn thêm nữa, hắn kéo La Tiểu Lâu lại bên người
mình:” Em đã nói xong rồi thì bây giờ chúng ta nói chuyện thâm nhập hơn
đi.”

Hôm sau, khi La Tiểu Lâu tỉnh lại thì Nguyên Tích đã đi rồi. La Tiểu Lâu

xoa xoa mi tâm, vô cùng buồn bực. Điều kiện của mình ko đc chấp nhận 1
cái nào mà Nguyên Tích thì vừa lấy đc chìa khóa lại vừa lấy cớ nói chuyện
ép buộc mình cả một buổi tối. Thật đúng là tiền mất tật mang. Aiz. Còn
may là Nguyên Tích chưa nghi ngờ mình.

Mà lúc này tại phòng làm việc, Nguyên Tích đang cau mày nhìn xấp tư

liệu dị thú trên tay. Cửa phòng bị gõ 2 tiếng, sau đó La Đức cung kính đi
vào. Nguyên Tích lạnh lùng nói:” Ngươi đến Dị Dung sở, đem về cho ta tư
liệu mới nhất về dị thú về đây cho ta. Nhớ kỹ là ko đc để người khác phát
hiện.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.