CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1771

Chung quanh còn có các loại cửa hàng đồ ăn vặt, hương khí bay lan bốn
phía…

“Ta cảm thấy ta đã mấy trăm năm không được sống như người bình

thường rồi” Tiểu Kiều cảm than, nhìn những ngụ dân ở đây mà lộ ra thần
thái hâm mộ không thôi.

Lý Kiệt sờ sờ đầu Tiểu Kiều, ôn hòa nói “Chúng ta cũng sẽ có được cuộc

sống như thế, lập tức sẽ có. Hơn nữa ngươi cũng không cần hâm mộ bọn
họ, ngụ dân khởi đầu (Dân gốc trong bụi động) cũng không ở khu D này
nhiều, đại bộ phận dân trong này đều là những người giới ngoại đã tiến vào
đây trước chúng ta, hoặc là hậu duệ của những người đó mà thôi. Chân
chính ngụ dân phần lớn sống ở khu B hoặc khu A cơ”.

Tiểu Kiều liếc nhìn Lý Kiệt một cái, không nói gì. Trước kia tính cách

của Lý Kiệt là rất bất cần đời, bây giờ có nhiều áp lực đè nặng lên vai, cả
người trở nên trầm ổn hơn nhiều. Tiểu Kiều thầm hạ quyết tâm, bản thân
mình cũng phải trở nên lợi hại, nàng không thể để Lý Kiệt nuôi không mình
mãi như thế được.

Ba người tiếp tục đi một vòng quanh khu chợ, bị hương khí của đồ ăn

bên đường hấp dẫn làm càng lúc càng đói, ngay cả La Tiểu Lâu trong lòng
Nguyên Tích cũng phải cố ló đầu ra, dùng một chân trước giẫm lên cánh
tay Nguyên Tích làm chỗ tựa để nhoài người ra nhìn.

Tiểu Kiều hé miệng vui cười “Nguyên đại ca, con thú ngươi nuôi này

lông thật là đẹp, sáng trắng ra, nhìn thôi đều muốn sờ sờ, chỉ riêng lớp lông
da này thôi cũng có giá bằng mấy miếng năng lượng thạch ấy chứ”. Nàng
ngoài miệng đánh giá thế thôi chứ nào có gan động thủ.

“Nó không bán” Nguyên Tích bỗng nhiên nói.

La Tiểu Lâu nhịn xuống cục tức, cọ cọ mặt vào mu bàn tay Nguyên Tích

để lấy lòng, làm cho Nguyên Tích cúi đầu xuống nhìn nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.