CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1785

Một lúc lâu sau, cánh cửa mở ra, Nguyên Tích không quá mừng mà đứng

ở trước, trên mặt không thể nhìn ra được cảm xúc lúc sáng, nhưng mà có vẻ
có việc gấp đang muốn làm.

“Uhm, Nguyên đại ca, chúng ta muốn mời ngươi qua ăn cơm” Tiểu Kiều

vừa nói vừa nhìn trộm bên trong, phát hiện gian phòng ban đầu đã được
một tấm gỗ mỏng ngăn ra làm hai, xem ra Nguyên Tích thật sự đưa lão
nhân kia về. Hắn cũng thật quá là sủng vật nuôi đi, dưỡng thêm một miệng
ăn đâu phải chuyện dễ dàng gì.

Nguyên Tích trước giờ vẫn không từ chối lời mời của bọn họ nhưng lần

này có vẻ không cảm thấy hứng thú lắm. Đúng lúc này, trong phòng truyền
đến một tiếng hô nhỏ “Trời ơi Nguyên Tích, ta cởi không được, ngươi mau
lại giúp ta tháo cái xích cổ quái này xuống”

Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều kinh ngạc mà há to mồm, thanh âm kia tuyệt

đối không phải thanh âm của một lão nhân.

Lý Kiệt lại nhìn lại thần sắc của Nguyên Tích, làm bộ hiểu rồi mà ý vị

nói “Huynh đệ à, ngươi đang bận thì chúng ta cũng không quấy rầy nữa,
ngày mai gặp lại. Còn nữa, đừng ‘đùa’ quá trớn nha”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.