CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1793

Nguyên Tích phẫn nộ mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu,nói như đinh

đóng cột: “Đây là lần cuối cùng, ta không muốn phải nhìn thấy con thú kia
nữa! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta đến ngươi mà cũng không nuôi nổi hay
sao? Dù lúc ngươi chỉ là con thú, ta cũng dưỡng rất khá! Mấy ngày nay
ngươi béo lên ít nhất ba cân! Ta xách lên ta biết!”

“…” La Tiểu Lâu ngượng ngùng mà rụt lui. Cả ngày không vận động,

mỗi ngày đều bị ôm lên, còn bị nhồi ăn như nhồi vịt – mỗi ngày đều bị nhét
một viên thực phẩm dinh dưỡng – béo lên một chút thì có gì kì quái chứ?
Hơn nữa, Nguyên Tích sao không nói thử xem hắn làm rụng nhiều ít lông
của mình…?

Đến khi La Tiểu Lâu rời giường, kinh ngạc phát hiện 125 đã chuẩn bị

cho hắn một bộ quần áo đầy đủ từ trong ra ngoài, bao gồm cả nội y. Hắn
bắt đầu hoài nghi tối qua 125 có phải là cố ý hay không. Thấy Nguyên Tích
ở bên cạnh hắn chỉ có thể buông tha ý định lập tức thẩm vấn 125.

Lúc mặc quần áo La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện xích động vật trên cổ

mình đã không còn, không khỏi vui mừng mà thầm nghĩ, xem ra sau buổi
tối hôm qua, thú tính của Nguyên Tích đã qua, khôi phục lại nhân tính.

La Tiểu Lâu rửa mặt xong, ăn song bữa sáng, đã nhanh mười hai giờ rồi,

hắn đã làm Nguyên Tích trễ hai, ba tiếng thời gian cơ hội săn năng lượng
thạch.

Thoát khỏi cảm giác áy náy, La Tiểu Lâu phát hiện Nguyên Tích không

hề quay đi, chẳng hề tránh né mà nhìn mình chằm chằm, hắn chỉ có thể
trước mặt Nguyên Tích mà biến thành một con thú trắng.

Quần áo rớt ra trùm trên đầu bị lấy đi, Nguyên Tích xách La Tiểu Lâu

lên. Sau đó khi La Tiểu Lâu còn không kịp phản ứng, lấy hạng quyển đeo
vào cổ nó.

La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt. Đây là cái quy định gì vậy a…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.