CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1834

Nàng không nhanh bằng con mãnh thú kia. Chưa kịp lui về thì con quái ấy
đã đuổi kịp mất rồi.

Ngay tại thời khắc đầy nguy cơ ấy, Lý Kiệt đẩy mạnh Tiểu Kiều ra,

chính mình lao về phía con thú dữ. Tiểu Kiều tái xanh mặt. Lý Kiệt lần này
khẳng định sẽ bị trọng thương.

Nhưng mà, ở khắc giây cuối cùng, con thú bảo hộ bỗng nhiên xoay

người, rít lên đau đớn. Hai người vừa thoát chết ngẩn ra, ngơ ngác mà nhìn
mới phát hiện, Nguyên Tích từ đằng sau tấn công con thú, hơn nữa thanh
hắc kiếm đã đâm sâu vào lưng con mãnh thú.

Nguyên Tích liếc nhìn con thú, khi nó huy móng vuốt tấn công lại, nhanh

chóng tránh khỏi tầm sát thương, kiếm trong tay cũng vững vàng mà rút ra
khỏi người con thú dữ, một vệt sáng lóe lên. Trên người con thú lại có thêm
một đạo vết thương nữa.

Con thú hét thảm một tiếng, sau lưng đã bị thương nặng, cột sống bị gãy,

nó thậm chí không thể đứng thẳng được.

Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều vẫn đang mải trợn mắt há mồm, Nguyên Tích đã

đi về phía con vật không thể cử động kia, một kiếm xoẹt qua cổ họng, kết
thúc trận mở màn của ngày đi săn này.

La Tiểu Lâu mỉm cười. So với đôi hàng xóm kia, Nguyên Tích đã ở một

đẳng cấp khác hắn. Hơn nữa, cổ võ của Nguyên Tích rốt cuộc cũng đã có
chút thành tự rồi.

Thu lấy viên năng lượng thạch cấp hai, Nguyên Tích đi hướng hai người

kia thúc giục họ hoàn hồn. Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng đã tỉnh táo lại, Lý
Kiệt hú lên quái dị “Nguyên đại ca, ngươi thật là lợi hại, về ngươi nhất định
phải chỉ bảo thêm cho người huynh đệ này”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.