CƠ GIÁP KHẾ ƯỚC NÔ ĐÃI - Trang 1864

nếu các ngươi đã xác định là không phải, có thể đem bức tranh này cho ta
không?”

Mắt của nó lòe lòe ánh sáng cảm động cùng nhớ nhung “Ta đã nhiều

năm rồi không nhìn thấy chủ nhân …”

La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đang bận xem ba bức tranh mà 125 đưa

cho, không rảnh mà chú ý đến nó. Hai người càng xem càng thấy kinh ngạc
hơn cả bức vẽ Sáng Thế Thần ban nãy. Bức tranh thứ nhất vẽ một bóng
người mơ hồ, ngũ quan thì … nếu nói giống người, không bằng nói giống
máy móc thì đúng hơn bức tranh thứ hai thì giống một Phượng Già Lăng
còn trẻ, khóe mắt lông mày còn có chút hơi hướng của Nguyên Liệt bức
tranh thứ ba là một người cao gầy, đứng nhắm mắt. Ngũ quan hoàn mỹ
không thể diễn tả được thành lời, khí thế rất tự nhiên thoát trần. Cho dù chỉ
nhìn qua bức tranh nhưng cũng đã làm cho người ta không nhịn được mà
hướng về, nếu người này thực đứng ở trước mắt, đôi mắt mở ra thì sẽ rung
động lòng người đến mức nào …

Nguyên Tích biến sắc, mạnh tay nắm chặt bức tranh thứ hai “Đúng rồi,

đây là Nguyên Triệt, hắn quả nhiên ở trong này”

La Tiểu Lâu thì nhìn bức tranh thứ ba mà ngây người. Không biết tại sao,

trong lòng hắn cảm thấy một cảm giác quen thuộc và thân thiết biết bao,
nhưng là, hắn chưa từng gặp qua người này mà.

125 trông mong mà nhìn hai người bọn họ, chỉ vào bức tranh thứ ba mà

nói “Đây chính là chủ nhân của ta, ta đã nói bức họa Sáng Thế Thần chính
là hắn mà. Có thể, có thể cho ta không?”

Nguyên Tích lập tức trừng mắt với nó. Từ sau khi nhìn thấy bức tranh

thứ hai xong, hắn đã tự giác xem nhẹ hai bức còn lại “Đương nhiên không
thể bức họa của Nguyên Triệt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.